Thần y trở lại - Ngô Bình (full) - Thần y thấu thị

 Sau đó không có người tới cứu cô ta nữa, nhưng Tần Vũ Sương cũng không tuyệt vọng. Cuối cùng nếu không ai có thể cứu cô ta ra ngoài thì cũng không sao, cô ta sẽ tự kết liễu đời mình. Thân thể của cô ta không thể để cho kẻ thù hủy hoại!  

 

 

Bên ngoài hang động, có hai cao thủ của Thạch tộc đang canh giữ nơi này, thực lực của họ không hề yếu, chính họ đã lột sống ba tấm da người kia.  

 

Phương hướng Tần Vũ Sương hướng tới là cửa hang động, có thể nhìn thấy bầu trời bên ngoài, cô ta mở to đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm ra ngoài, không biết đang chờ đợi điều gì.  

 

Đột nhiên, lối vào hang tối sầm lại, một người đàn ông cao lớn và dũng mãnh xuất hiện, cô ta nhìn thấy hai cao thủ của Thạch tộc thản nhiên ra tay tấn công kẻ đột nhập. Tuy nhiên, người đàn ông oai hùng chỉ giơ tay lên, hai sinh linh hỗn độn đã vỡ ra ngay tại chỗ, biến thành bột đá!  

 

Người đàn ông cao lớn dũng mãnh bước vào, anh nhìn Tần Vũ Sương, đúng rồi, giống hệt người của một trong mười bức tranh mỹ nhân kia, chính là cô ta.  

 

Người tới không ai khác chính là Ngô Bình!   

 

Tần Vũ Sương mê mẩn nhìn anh, hỏi: "Công tử tới cứu ta sao?"  

 

Ngô Bình gật đầu: “Ta tới cứu ngươi.”  

 

Anh vung tay lên, xiềng xích trên vai Tần Vũ Sương bị đứt gãy, sau đó đỡ cô ta đứng dậy.  

 

Lúc này, bên ngoài hang động có tiếng gầm giận dữ, có vẻ như vị hoàng tộc thuần huyết kia đã đến, một cây thương dài bay vụt tới, nhắm vào phía sau lưng Ngô Bình.  

 

Ngô Bình dùng tay trái đỡ mỹ nhân đứng dậy, tay phải dễ dàng nắm lấy mũi thương. Khi anh quay lại, mũi thương kia đã vỡ vụn, sau đó ngọn thương biến thành bột đá!  

 

Đầu gối của Tần Vũ Sương đầy máu, nhưng bây giờ được Ngô Bình đỡ lên, vết thương của cô ta lập tức biến mất, cơ thể cũng nhanh chóng hồi phục.  

 

Đôi mắt đẹp ngấn lệ: “Ta có thể biết tên của công tử không?”  

 

Ngô Bình bình tĩnh nói: "Lý Huyền Bình."  

 

Thân thể mảnh khảnh của Tần Vũ Sương run rẩy: "Ngài chính là Huyền Bình Đại Đế, Lý Huyền Bình!"  

 

Ngô Bình khẽ gật đầu: “Là ta.”  

 

Tần Vũ Sương vui mừng kêu lên: "Từ nay về sau, Vũ Sương nguyện làm trâu làm ngựa hầu hạ Đại Đế!"  

 

Ngô Bình nói: “Chờ khi trở về chúng ta lại nói chuyện, ngươi từng nói muốn cưới ngươi cần phải làm hai việc, một là cứu ngươi, hai là tiêu diệt Thạch tộc. Hiện tại, ta phải hoàn thành việc thứ hai.”   

 

Tần Vũ Sương đương nhiên biết tên của Ngô Bình, cũng biết thực lực của anh, nên cô ta gật đầu thật mạnh.  

 

Khi cả hai đến cửa hang, họ nhìn thấy một người đá đứng trên không trung, trừng mắt nhìn họ. Người đá trước mặt có làn da trắng xanh, ngoại hình không khác gì con người, ngoại trừ đôi mắt có màu vàng sáng.  

 

Tần Vũ Sương hít sâu một hơi, tức giận nói: "Huyền Châu! Hôm nay người cứu ta đã xuất hiện, Thạch tộc các ngươi nhất định phải chết!"  

 

Sinh linh thuần huyết này là con trai thứ sáu của Thạch Hoàng, tên là Huyền Châu, có thực lực rất mạnh mẽ. Lúc này hắn nhìn chằm chằm Ngô Bình, trầm giọng hỏi: “Ngươi là ai?”  

 

Ngô Bình bình tĩnh nói: “Ngươi còn không xứng biết được, bảo Thạch Hoàng tới gặp ta.”  

 

Huyền Châu tức giận nói: "Thật quá tự phụ! Ngươi mà cũng đòi gặp phụ hoàng của ta sao? Nhận lấy cái chết đi!"  

 

Hắn dùng hai tay kết ấn, toàn bộ đỉnh núi rung chuyển, mặt đất nứt ra, từ đó có một bàn tay to bằng đá vươn ra, đánh về phía Ngô Bình. Trên bàn tay to lớn đó xuất hiện hàng tỷ tia sáng chết chóc, với sức mạnh đáng kinh ngạc.  

 

Bàn tay đá khổng lồ này không phải là sức mạnh của Huyền Châu mà được hình thành với sự trợ giúp của sát trận của Thạch tộc trong toàn bộ khu vực này. Trên thực tế, đòn này đủ để đẩy lùi cường giả cảnh giới Tề Thiên và giết chết Thánh Hoàng! Vì vậy, Huyền Châu tràn đầy tự tin với đòn tấn công này, hắn dùng ánh mắt như đang nhìn người chết nhìn Ngô Bình và Tần Vũ Sương.

Advertisement
';
Advertisement