Hơn 100 vạn binh lính Thần tộc được trang bị tỉ mỉ, Ngô Bình ra lệnh cho mọi người cởi bỏ áo giáp và vũ khí của họ, phân phát cho các chiến binh Nhân tộc. Đồng thời, Nhân tộc cũng chiếm giữ được quân nhu của Thần tộc, những quân nhu này cũng đủ để trang bị cho 300 vạn quân chính quy của Thần tộc!
Kiếm Đế vừa chết, các lãnh đạo cấp cao của Thần tộc đều biết chuyện, bọn họ vô cùng kinh ngạc, nhất thời không dám phái người tới đó, dù sao bọn họ cũng không biết thực lực của Ngô Bình đã đến trình độ nào, nếu anh là một cường giả kỷ nguyên thì sao?
Một ngày sau khi giết chết Kiếm Đế, Nguyệt Thần hiếm khi đến Huyền Kinh để gặp Ngô Bình.
Ngô Bình ngồi trong đại điện, bên cạnh là Tử Thanh Thánh Hoàng. Nguyệt Thần đi tới, cười nói: "Phu quân, ta đến đây vì nhiệm vụ của Thần tộc."
Ngô Bình đã đoán trước được điều này, dù sao thì Nguyệt Thần cũng thuộc về Thần tộc, mà mối quan hệ giữa hai người cũng được công khai. Nếu Thần tộc muốn dò la tin tức hoặc hòa giải thì Nguyệt Thần là sự lựa chọn tốt nhất.
"Thê tử Nguyệt Thần, mời ngồi." Anh mỉm cười.
Nguyệt Thần nói: “Giữa Thần tộc và Nhân tộc có hiệp ước hòa bình, việc làm trước đó của Thần tộc là sai trái, chúng ta sẵn sàng xin lỗi các ngươi. Tuy nhiên, các ngươi đã giết hơn trăm vạn Thần tộc, còn giết chết Tổ Thần Kiếm Đế, việc này cũng phải đưa ra lời giải thích với Thần tộc."
Ngô Bình cười lạnh: "Thật sao? Thần tộc muốn ta làm gì?"
Nguyệt Thần trợn mắt nhìn anh: “Trước đây bọn họ muốn cử cao thủ đến diệt trừ ngươi, nhưng ta và Vương Mẫu đều kịch liệt phản đối. Theo ý ta thì xem như hai bên không hề xảy ra chuyện gì, tất cả vẫn như như trước đây, ngươi thấy sao?”
Dù sao Ngô Bình cũng không quan tâm, Kiếm Đế đã bị anh giết chết, đội quân của Thần tộc cũng tổn thất mấy trăm vạn người, anh cũng không thiệt hại gì, nói: “Được thôi, ta vẫn phải nể mặt thê tử Nguyệt Thần.”
Nguyệt Thần cười nói: "Được, vậy ta trở về báo cáo lại mệnh lệnh."
Ngô Bình đưa Nguyệt Thần ra ngoài cung điện, khi Nguyệt Thần chuẩn bị rời đi, cô ta nói: "Phu quân, ba ngày nữa con của chúng ta sẽ chào đời, nếu có thời gian, ngươi hãy đến chỗ ta ở mấy ngày."
Ngô Bình sửng sốt, không phải đã nói phải mấy năm mới có thể sinh ra sao, sao lại nhanh như vậy!
Nguyệt Thần cười nói: “Khi tu vi của ta tăng lên, đương nhiên là con cũng sẽ ra đời sớm.”
Ngô Bình gật đầu, đứa bé này cũng là con của anh, đương nhiên anh phải đi chăm sóc mấy ngày, liền nói: “Ta sẽ đi.”
Sau khi từ biệt Nguyệt Thần, Ngô Bình quyết định tiếp tục phái quân bao vây toàn bộ lãnh thổ của sáu Dị tộc và hai Thần quốc đã đưa quân vào lãnh thổ của mình!
Chuyện này tưởng chừng như phức tạp nhưng thực tế lại diễn ra vô cùng suôn sẻ, dù sao thì ngay cả Tổ Thần cũng bị giết, tám thế lực này không có chỗ dựa, quân đội vừa đến đều lần lượt đầu hàng.
Dị tộc bị đuổi ra khỏi lãnh thổ của mình và phải lang thang khắp nơi, tài sản của mà cả tộc tích lũy trong vô số năm đã bị quân đội của Nhân tộc cướp hết. Nếu họ muốn lấy lại vinh quang thì ít nhất cần mấy thế hệ vất vả mới có cơ hội.
Tình hình của hai Thần quốc tốt hơn rất nhiều, dù sao thì họ đều là Nhân tộc, mức sống của người dân không những không suy giảm mà còn được cải thiện rất nhiều.
Sau này, theo đề nghị của Tử Thanh Thánh Hoàng, vì lãnh thổ đất nước quá rộng lớn nên anh đã quyết định thành lập một quốc gia riêng biệt ở phía đông và đặt tên là Đế quốc Đông Huyền, Ngô Bình cũng được gọi là Đông Huyền Đại Đế.
Trong Đế quốc Đông Huyền thi hành hệ thống tỉnh, quận và huyện. Để cai trị đất nước rộng lớn này, anh đã triệu tập một số người có năng lực từ Giang Nam ở thế tục đến đây, cũng chính là đám người Dương Trọng Thanh, Văn Uyên, Lạc Trọng Minh.
Những người này đã rèn luyện ở tỉnh Giang Nam và có kinh nghiệm quản lý đất nước phong phú, gọi họ tới làm người tham mưu có thể đẩy nhanh sự phát triển của Đế quốc Đông Huyền.
Sau khi ba người đến đại lục Thánh Cổ, họ từ lúc đầu lo lắng, đến sau lại phấn khích, tràn đầy năng lượng. Cả đời người luôn phải làm một điều gì đó, nếu có thể cai trị một đế quốc khổng lồ thì đó sẽ là một chuyện may mắn biết bao!
Vì vậy, ba người đã lãnh đạo đội nhóm, xây dựng luật mới dựa trên tình hình trong nước, đó là dân chính.
Có ba người ở đó, Ngô Bình không cần lo lắng gì nữa nên ngày hôm sau liền đến Nguyệt Cung. Nguyệt Thần thực sự sắp sinh, khi Ngô Bình đến Nguyệt Cung, cô ta đã ở trong phòng sinh, Hoa Thần và người hầu đang bận rộn bên trong.
Không lâu sau, từ bên trong vang lên tiếng khóc vang dội của một đứa bé, sau đó Hoa Thần ôm một bé trai đáng yêu bước ra. Cậu bé rất khỏe mạnh, nặng 18 cân 7 lạng, trông rất có triển vọng trong tương lai.
Ngô Bình ôm đứa bé vào lòng, cảm thấy không khác gì một đứa bé Nhân tộc, ngoại trừ đôi mắt có màu xanh xám. Cậu bé rất khỏe, bàn tay nhỏ nắm lấy ngón tay của Ngô Bình có thần lực nặng mấy vạn cân. Nếu không phải Ngô Bình có thể chất tốt thì chắc chắn ngón tay của anh đã bị bẻ gãy.
Hoa Thần mỉm cười nói: “Những đứa trẻ lai giữa Nhân tộc và Thần tộc là đẹp nhất.”
Ngô Bình giao đứa trẻ cho Hoa Thần và đến thăm Nguyệt Thần trong phòng sinh. Cô ta rất yếu, trong quá trình sinh nở cô ta đã truyền ba phần thần lực của mình cho đứa trẻ, cơ thể bị suy yếu nghiêm trọng.
Ngô Bình lập tức lấy ra mấy viên đan dược cho cô ta dùng.
Sức lực của Nguyệt Thần hồi phục một chút, cô ta mỉm cười: "Sinh một đứa con mà khiến ta phải trả giá bằng nửa mạng sống."
Ngô Bình: “Ta đã kiểm tra rồi, đứa nhỏ này có thể chất rất tốt, tương lai dù nó ở Thần tộc hay Nhân tộc nhất định cũng sẽ là thiên tài hạng nhất.”
Nguyệt Thần rất vui mừng nói: "Trước đó ta đã uống viên Chí Tôn Đan ngươi đưa cho, cho nên thể chất của đứa trẻ đương nhiên rất tốt. Đúng rồi, ta dự định cho con theo họ Lý, ngươi chọn tên đi."
Ngô Bình chớp chớp mắt: “Nếu họ Lý thì cứ gọi hắn là Lý Lâm Phong.”