Vũ Thần sống ở Diệu Nhạc Phong ở phía đông Thần Vực, chỉ cách Thiên Linh Thần Đô, một trong tứ đại Thần Đô hơn một ngàn dặm. Kim Huyền Sương đưa Ngô Bình đến Thiên Linh Thần Đô trước, bởi vì trong một thời gian dài trong kỷ nguyên này Thần tộc là tộc mạnh nhất đại lục Thánh Cổ, nên quy mô và sự thịnh vượng của Thần Đô hơn xa so với Tử Kinh hay Huyền Kinh.
Không giống như đô thành của Nhân tộc, các thành viên trong Thần Đô đều rất phức tạp, không chỉ có Thần tộc, mà còn có Dị tộc và thậm chí cả Nhân tộc, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy những hung thú hoá hình hoặc Yêu tộc.
Tất nhiên, dù là tộc nào thì cũng đều thấp kém hơn Thần tộc, trong Thần Đô, uy nghiêm của Thần tộc không thể bị xúc phạm. Nhưng nhìn chung thì đô thành của Thần tộc rất cởi mở, chỉ cần ngươi có tiền, bất kỳ thân phận nào đều có thể đến đây mua sắm hoặc sinh sống. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là không thể ảnh hưởng đến Thần tộc trong đô thành, nếu không sẽ bị trừng phạt hoặc trục xuất.
Lúc này, Ngô Bình đi trên đường phố náo nhiệt nhưng vẫn không hề gây chú ý, dù sao Nhân tộc ở đây cũng không phải là số ít. Tất nhiên, phần lớn Nhân tộc ở đây đều là thợ thủ công và người hầu.
Con người là thủ lĩnh của vạn linh, thông minh và ham học hỏi nên có thể làm tốt hơn Thần tộc trong nhiều lĩnh vực. Ví dụ như luyện đan, tinh luyện, kiến trúc, thư pháp và hội họa, dệt may, nấu ăn, v.v. đều là những lĩnh vực mà Nhân tộc giỏi.
Kim Huyền Sương nói: "Nơi này là Thần Đô, thật ra Thần Đô còn phồn thịnh hơn kinh đô của Nhân tộc, nhưng ta vẫn thích cách sống của Huyền Kinh hơn, người ở đó có vẻ thân thiện hơn."
Ngô Bình tự nhiên cũng cảm nhận được nơi này nhìn có vẻ cởi mở, nhưng trên thực tế mỗi người dân đều ở một tầng lớp cố định, không thể lên cũng chẳng thể xuống. Ngược lại, ở đô thành của Nhân tộc, mọi người đều có một ý thức hướng về phía trước, phấn đấu đấu tranh, tinh thần chiến đấu chống lại trời đất.
"Chúng ta không trực tiếp đi gặp Vũ Thần sao?" Ngô Bình hỏi cô ta.
Kim Huyền Sương: "Diệu Nhạc Phong không có gì thú vị, ta gọi Vân Thường tới đây."
Khi họ đang đi bộ, một người ăn xin chạy tới, trên tay cầm một cái chén vỡ và nhìn Ngô Bình đầy khao khát. Rõ ràng, đứa bé này cũng cảm nhận được hơi thở của Nhân tộc từ trên người Ngô Bình.
Ngô Bình nhìn thấy đứa bé ăn xin này khoảng bảy tám tuổi, sắc mặt có chút bẩn thỉu, quần áo cũng coi như sạch sẽ nhưng lại có chút gầy.
Anh hỏi Kim Huyền Sương: “Người dân ở Thần Đô dùng tiền gì?”
Kim Huyền Sương lấy ra một hạt đậu vàng ném vào trong chén, đứa trẻ ăn xin rất kinh ngạc, liên tục chắp tay cảm ơn.
"Thần tộc sử dụng thần kim nhiều hơn, thần kim được chế tạo thành đồng vàng, sức mua tương đương với thánh thù của Nhân tộc. Tất nhiên là còn có đồng bạc, được đúc bằng bạc đen, một đồng vàng có thể đổi được bốn mươi đồng bạc.”
Ngô Bình không thiếu thần kim, bởi vì trong lãnh thổ của anh có một mỏ thần kim, cho nên lập tức nói: “Ta đi đổi một ít đồng vàng.”
Kim Huyền Sương: "Không cần phiền phức vậy đâu, trong tay ta còn có rất nhiều tiền lẻ."
"Ta hiếm khi tới đây, muốn mua vài thứ cần thiết, không thể cứ dùng tiền của ngươi được. Ta giết Vương Hoang, lấy được một ít bảo vật kỷ nguyên, hẳn là có thể đổi lấy một ít tiền."
Kim Huyền Sương cười nói: "Được rồi, một lát nữa Vân Thường mới tới, chúng ta đi dạo một lát đi."
Ngô Bình muốn bán một ít đồ nên Kim Huyền Sương đưa anh đến một tiệm cầm đồ. Chủ tiệm cầm đồ là một vị Thần Vương, buôn bán rất lớn, thậm chí có Cổ Thần và các vị Hoàng giả Dị tộc đến đây để cầm đồ hoặc mua đồ.
Tiệm cầm đồ là một ngành rất lâu đời và là một ngành mang lại lợi nhuận cực cao. Một món đồ trị giá 100 đồng vàng, tiệm cầm đồ chỉ trả cao nhất 50 đồng vàng, hơn nữa lãi suất rất cao, lãi suất hàng tháng có thể lên tới 10%, nếu dùng tiền trong ba tháng, thì lãi suất là 30%!
Kim Huyền Sương nói: "Trên người ngươi đều là bảo vật các kỷ nguyên, bán đi thật đáng tiếc. Nếu tạm thời cần tiền thì cứ để ở tiệm cầm đồ, đổi lấy một ít tiền tiêu xài. Sau này ngươi luyện vài lò đan dược bán cũng sẽ kiếm lại được tiền.
Ngô Bình vốn có rất nhiều Thần Vương tệ trên người, nhưng đều dùng để mua con rối, số lượng còn lại không nhiều, nếu không cũng không đến mức phải đi cầm đồ.
Rất nhanh, anh và Kim Huyền Sương đã đi tới tiệm cầm đồ kia.