Ngô Bình trợn to hai mắt, giơ ngón cái lên, nói: “Lợi hại! Quyền Binh của sư tôn còn lợi hại hơn Ngọc Hoàng Thiên Tôn và Thiên Quyền!”
Vô Thủy Thiên Tôn nói: “Có thể có được Quyền Binh, một phần cũng là nhờ Tiên Đạo Công Pháp hoàn chỉnh mà Huyền Bắc con truyền thụ”.
Ngô Bình nói: “Có thể giúp được là tốt rồi. Lần này con tới vốn dĩ là muốn tặng cho sư tôn một viên đan dược. Ngọc Hoàng Thiên Tôn ăn viên đan dược này nên mới đột phá”.
Vô Thủy Thiên Tôn: “Khó trách. Trong tính toán của ta, còn ít nhất một trăm năm nữa hẳn ta mới có thể đột phá, không ngờ lại còn có thể đi trước ta một bước”.
Ngô Bình: “Sư tôn, đối phương tấn chức trước, có ảnh hưởng gì với người hay không?”
Vô Thủy Thiên Tôn: “Cốt lõi của việc trở thành cường giả Tê Thiên Cảnh là ở chỗ có được Quyền Binh. Nhưng ở trong trời đất này, Quyền Binh nhiều như thế, lấy đi một cái, thì lại ít đi một cái. Cho nên, càng đột phá lên trên, thì khó khăn khi có được Quyền Binh lại càng thấp. Trước thời gian ta có được Quyền Binh, ta cảm giác có người muốn bắt lấy nó, nhưng lại thất bại, người đó nhất định là Ngọc Hoàng”.
Ngô Bình: “Ngọc Hoàng Thiên Tôn nói, đã thấy được vận mệnh của con, ba năm sau con sẽ ngã xuống, người nhà và bạn bè của con cũng sẽ chịu liên lụy của con”.
Vô Thủy Thiên Tôn liếc nhìn Ngô Bình một cái, sau đó hơi nhắm mắt lại. Trong giây tiếp theo, một con sông thời gian dài xuất hiện ở trong không trung, lóe lên rồi biến mất trong nháy mắt.
Ngay sau đó, ông mở mắt ra, nói với Ngô Bình: “Huyền Bắc, vận mệnh của con có rất nhiều biến số, Ngọc Hoàng chỉ thấy được một trong số đó, còn nhiều biến hóa hơn nữa”.
Ngô Bình: “Sư tôn, vậy con từ chối sự hỗ trợ từ Ngọc Hoàng Thiên Tôn là đúng hay sai?”
Vô Thủy Thiên Tôn: “Trong lúc con từ chối, vận mệnh của con có lẽ đã xảy ra thay đổi. Bây giờ, con có một phần cơ hội trở thành cường giả Kỷ Nguyên, có bốn phần cơ hội ngã xuống. Đương nhiên, còn có một số biến hóa xen vào giữa hai loại kết quả”.
Ngô Bình nhíu mày: “Một với bốn, nói như vậy đại khái là xác suất cao con sẽ ngã xuống”.
Vô Thủy Thiên Tôn: “Bên trong nguy hiểm ẩn chứa cơ hội, một khi thành công tiền đồ vô lượng. Lựa chọn con đường nào, tự con quyết định”.
Ngô Bình bỗng nhiên nở nụ cười: “Sư tôn, con nghĩ năm đó, con cùng lắm chỉ là hình chiếu của vũ trụ chính trong vũ trụ thấp, sinh ra trong ảo ảnh. Có được thành tựu như hôm nay, đã vô cùng thỏa mãn. Cho nên, ngại gì mà không thử một lần”.
Dừng một lát, anh nói: “Sư tôn. Đến lúc đó nếu như con ngã xuống, mong rằng sư tôn có thể bảo vệ người nhà của con”.
Vô Thủy Thiên Tôn gật đầu đồng ý: “Được. Mặc kệ cuối cùng con có như thế nào, vi sư chắc chắn sẽ đảm bảo người nhà của con bình an”.
Lời hứa của cường giả Tề Thiên Cảnh, còn vững vàng hơn cả núi sắt, Ngô Bình thi lễ với sư tôn, nói: “Sư tôn, hai người kia sắp tranh vị trí Thiên Đế, lão nhân gia ngài đây cũng sẽ tham dự sao?”
Vô Thủy Thiên Tôn hơi hơi mỉm cười, nói: “Thiên Đế không chỉ nắm giữ quyền lực, mà đồng thời còn phải gánh vác nguy hiểm. Trong tương lai, sẽ có cường giả Kỷ Nguyên thức tỉnh, cho nên bất cứ kẻ nào trở thành Thiên Đế, cũng đều sẽ không tồn tại được lâu”.
Ngô Bình gật đầu: “Nghe nói cường giả Kỷ Nguyên của Nhân tộc còn chưa thức tỉnh, nhất định bọn họ sẽ hiện thân”.
Vô Thủy Thiên Tôn: “Huyền Bắc, con đã có cùng đẳng cấp với sư tôn, chỉ là tu vi của con vẫn chưa đủ. Tiếp theo, con cứ toàn lực nâng cao tu vi của mình lên là được”.
Sau khi nói chuyện với Vô Thủy Thiên Tôn, Ngô Bình đứng dậy cáo từ, rồi đi đến Thiên Giới để mua sắm, sau đó mang theo số hàng hóa này trở lại Thánh Cổ Đại Lục.
Hiện tại anh đang sai người xây dựng tam tư lục bộ cửu viện, chuyện này tiêu tốn một lượng tiền lớn, hiện tại anh cũng không thể không đi kiếm thêm chút tiền.
Sau khi trở lại Đông Đô, anh lập tức phân phát hàng hóa xuống, nhanh chóng chuyển đối thành tiền mặt.
Lúc này, Triệu Vân Cơ đến gặp anh, nói: “Huyền Bắc, đã một khoảng thời gian em chưa về nhà, em muốn về để gặp mẫu hậu”.
Ngô Bình cũng không có việc gì làm, trên thực tế Triệu Vân Cơ đã trở thành người phụ nữ của anh, nên lập tức gật đầu: “Được, anh đi với em, vừa hay đến nước Tống để đi dạo”.
Về lý thuyết, nước Tống mới là chính tông, hơn nữa, nước Tống cũng giữ lại rất nhiều tập tục và văn hóa tiền triều.
Triệu Vân Cơ vô cùng vui vẻ, nói: “Thật tốt quá. Mẫu hậu nhìn thấy anh Bắc, nhất định sẽ rất vui mừng”.
Ngô Bình đã từng gặp Tống Đế, đối phương còn muốn hứa gả Triệu Vân Cơ cho anh. Chỉ là, trong khoảng thời gian này, anh vẫn luôn bận rộn ở Thiên Giới và Thánh Cổ Đại Lục, dẫn tới chuyện này cứ kéo dài hết lần này đến lần khác. Hiện giờ, Triệu Vân Cơ trở về, anh chuẩn bị hoàn thành chuyện này.
Nước Tống, Tiên Kinh.
Ngô Bình và Triệu Vân Cơ xuất hiện trực tiếp trên đường lớn phồn hoa. Con phố này, là một trong ba con phố cổ tốt nhất ở Tiên Kinh, gọi là phố Phu Tử.
Phố Phu Tử có lịch sử gần ngàn năm, tuy rằng trải qua vài lần thay đổi, nhưng tổng thể vẫn giữ lại được phong cách cổ xưa. Đường xá ở nơi này không quá rộng, xe ngựa không thể nào đi vào được, chỉ có thể đi bộ.
Ngô Bình cảm nhận được sự phồn hoa và mùi pháo hoa ở nơi đây ập vào mặt của mình, không khỏi mỉm cười: “Đã lâu rồi không đi dạo phố, giống như đã trở về lúc nhở”.
Triệu Vân Cơ cười nói: “Anh Bắc, trước tiên chúng ta nếm thử mỹ vị ở phố Phu Tử đi, sau đó lại đi gặp mẫu hậu của em”.
Ngô Bình: “Vân Cơ, em gấp như thế, có phải là có chuyện gì rồi không?”
Triệu Vân Cơ cười nói: “Ngày mai là sinh nhật của mẫu hậu em, mỗi năm em đều sẽ chuẩn bị một bất ngờ cho người”.
Ngô Bình vừa nghe đến mừng thọ của nhạc mẫu đại nhân, lập tức nói: “Vậy thì anh cũng phải chuẩn bị một chút. Hoàng Hậu thích thứ gì?”
Triệu Vân Cơ cười nói: “Phụ nữ ấy à, đương nhiên là thích mãi mãi trẻ tuổi xinh đẹp. Anh Bắc, anh chỉ cần luyện chế một viên đan dược dưỡng nhan loại tốt cho mẫu hậu là được”.
Ngô Bình cười nói: “Cái này không cần luyện, anh có sẵn”.
Đi được một đoạn, cô đưa Ngô Bình đến một cửa hàng điểm tâm, điểm tâm của nhà này vô cùng tinh mỹ, với nhiều loại nhân khác nhau, đã truyền thừa được hơn ba trăm năm.
Triệu Vân Cơ đưa một miếng bánh thủy tinh vào miệng của Ngô Bình, miếng bánh vừa vào miệng là tan ra, bên trong vị ngọt mang theo mùi hương của hoa.
“Ngon”. Ngô Bình liên tục gật đầu: “Để anh mua một ít mang đi, đem về cho người nhà ăn thử”.
Trong số những người mua điểm tâm, có hai người học sinh trẻ tuổi, có vẻ là sinh viên, bọn họ một bên chọn điểm tâm, một bên nhỏ giọng nói chuyện với nhau.
“Đã mười ngày rồi hoàng đế không thượng triều, chuyện trên triều đình, nghe nói đều do võ tướng định đoạt, chuyện này có vẻ không đúng lắm”. Một người nói.
Một người khác: “Nghe nói hoàng đế đã bị võ tướng cầm tù, cũng không biết chuyện này có phải thật hay không. ây, hivọng là lời đồn đi, nếu không, nước Tống chắc chắn đại loạn”.
Nghe được cuộc đối thoại của hai người, sắc mặt của Triệu Vân Cơ thay đổi, không quan tâm đến chuyện mua điểm tâm nữa, lập tức kéo Ngô Bình chạy đến hướng của hoàng cung.
Ngô Bình: “Vân Cơ, đừng lo. Có anh ở đây, phụ hoàng của em sẽ không có chuyện gì đâu”.
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!