Sau một lúc lâu, hắn ta tuyên bố: “Các vị khách quý có thể đặt cược được rồi. Bây giờ, ai cược Ngô Bình thì tỷ lệ là 1:3.5”.
Ngô Bình nói: “Ta cược chính mình hai trăm nghìn tỷ tiền đại đạo”.
Người đàn ông áo bào trắng nhìn anh, gật đầu: “Được!”
Ngô Bình giao tiền, không bao lâu một bóng đen rơi xuống lôi đài. Đây là một người đàn ông cao gần ba thước, làn da màu đen, tóc xoăn tít, mắt xanh. Bên
hông hắn ta đeo một thanh loan đao, trên cơ thể xăm một con quái vật khổng lồ.
Ngô Bình nhìn người nọ, chỉ biết đối phương rất mạnh, nhưng chưa mạnh đến mức anh phải e dè.
Người to con kia chính là Cổ Cự Nhận, hắn ta nhếch môi cười, nụ cười này vừa dữ tợn vừa quái lạ.
Cổ Cự Nhận vừa xuất hiện thì hiện trường đã náo loạn lên, trên thính phòng liên tục truyền đến tiếng hô hào. Xem ra, đa số người đặt cược cho Cổ Cự Nhận thắng.
Người áo bào trắng thu lại phiếu đặt cược cuối cùng, rồi giơ tay phải lên cao. Đợi vài giây rồi mới hạ mạnh xuống, nói to: “Bắt đầu!”
Ngô Bình là người đầu tiên cử động, anh vừa ra tay đã tung ra Thập Kiếm Trọng Sơn! Một luồng kiếm quang huy hoàng hóa thành một con sư tử đánh Cổ Cự Nhân. Hắn ta hét to một tiếng, hình xăm trên cơ thể đột nhiên sống dậy hóa thành một pho tượng của con thú khổng lồ lớn ngàn trượng, ngăn Thập Kiếm Trọng Sơn!
“Âm!” Sau tiếng nổ tan đi, con thú khổng lồ kia bị đánh lui ra sau một khoảng. Ngô Bình cũng hơi bất ngờ, anh thay đổi nhanh chóng lập tức hóa thành
người khổng lồ ba thước, bổ nhào vào đối phương. Gần đây, anh đã học hỏi nhiều về Võ Hoàng tuyệt kỹ, bây giờ anh muốn thử hiệu quả của nó.
Anh vừa đánh ra một quyền, gương mặt Cổ Cự Nhân xuất hiện vẻ sợ hãi, bất ngờ lùi ra sau. Nhưng dù hắn ta có lui cũng vô dụng, Ngô Bình tiến sát đến hắn ta một cách rất quỷ dị, chỉ một quyền đã đánh trúng vào lồng ngực cửa hắn ta.
“Răng rắc!”
Thể chất của Cổ Cự Nhận rất đáng gờm, không ngờ cũng bị một đấm của Ngô Bình đánh nát xương ngực, phun ra một ngụm máu tím vàng.
“Phụt!”
Ngô Bình lại đánh một quyền vào mặt hắn ta, lập tức đánh móm mặt của hắn †a, ngũ quan vỡ vụn.
“Binh bốp binh!”