Sau một canh giờ, ánh sáng thần thánh biến mất, 'Thần Nguyệt đã ngồi trong lòng Ngô Bình với một bộ đồ ngủ ở nhà mới. Ngô Bình không mặc áo, trạng thái giống như say rượu. Vừa rồi, cậu với vị mới đột phá lên Thánh Nhân tên Thần Nguyệt này “trao đổi, giao lưu” một xíu, kết quả thu hoạch rất lớn. Đương nhiên, cậu cũng bù đắp cho Thần Nguyệt bằng cách giúp cơ thể cô có thể củng cố thêm sau khi đạt cảnh giới Thánh Nhân.
'Thần Nguyệt có chút thẹn, bởi vì Ngô Bình đến đây xem kiếp do cô cho phép. Mà cô cũng đã biết trước kết quả này.
Ngô Bình cảm nhận cơ thể mềm mại của cô mà trái tim rung lên, hỏi: “Chị ở đâu? Chúng ta đổi chỗ nói chuyện”.
Thần Nguyệt gật nhẹ đầu, vung tay ngọc lên lập tức hai người đã biến mất.
Lúc này, Dược Lão mới tháo gỡ tấm chắn, khi mười mấy nam học sinh nhận được tin tức đuổi đến đây thì chỉ thấy quần áo xé nát vứt bỏ la liệt nằm ở hiện trường, còn người đâu? Cả đám chỉ biết tức giận đấm ngực, bỏ cuộc, ngửa mặt lên trời gào không công bảng.
Sau một giờ, tại một tiểu lâu trong núi của học viện Kim Long. Ngô Bình đang nằm trên đùi Thần Nguyệt, ăn hạt dưa cô đã lột vỏ với gương mặt vô cùng sung sướng.
Bên ngoài tiểu lâu là một mảnh rừng trúc, yên tĩnh cực kỳ chỉ thỉnh thoảng có tiếng chim hót truyền đến.
“Hôm nay em đừng có quậy nữa, chị không tiêu hóa nổi thể chất Thánh Nhân đâu”. Thần Nguyệt nói với vẻ ngượng ngùng. Sau khi hai người đến nơi, Ngô Bình lại hành cô một trận khiến bây giờ gân cốt cô đã mềm nhữn, uể oải không còn xíu sức lực nào.
Ngô Bình duỗi người nói: “Sư phụ đúng là nhìn xa trông rộng ghê ấy chị, hèn gì ông ấy bảo tôi tặng đan dược cho chị”.
Thần Nguyệt mỉm cười nhìn nam nhân của bản thân nói: “Thật ra, tôi đã sắp xếp mọi chuyện từ trước rồi em trai. Nếu bác Dược không làm như thế, thì người hôm nay cũng không phải là cậu”.
Ngô Bình nhíu mày, nghĩ thầm chuyện thế này còn lên kế hoạch trước được sao? Lập tức, cậu vô cùng khó chịu hỏi lại: “Tên đó là ai?”
Thần Nguyệt trả lời: “Một vị thế tử có được huyết mạch Thánh Hoàng”.
Ngô Bình bất ngờ thốt lên: “Thì ra huyết mạch Thánh Hoàng vẫn còn tồn tại, không biết là vị Thánh Hoàng nào. vậy?"
“Đó là vị Thánh Hoàng đầu tiên, xưng là Thường. Minh Thánh Hoàng”. Thần Nguyệt trả lời: “Sau khi Thường Minh Thánh Hoàng biến mất, những hậu nhân của ông ta cũng có rất nhiều nhân vật tài ba, trong đó bao gồm cả hai vị Chúa tể”.
Ngô Bình bu môi nói: “Dù là ai, xét lên cả vạn năm lịch sử thì đều có thể lôi ra một đống nhân vật lợi hại, vậy thì có gì xuất sắc đâu”.
Thần Nguyệt bật cười nói: “Nhưng bây giờ, tôi là đột phá trước, còn gặp cậu. Chắc tất cả mọi chuyện đều là duyên số, được sắp xếp từ trước”.
Đúng lúc này, giọng của Dược Lão vang lên.
“Phu thê mới cưới các con đừng có ở đó tình chàng ý thiếp nữa, lát nữa đây thế tử Khương Đông Hải đến biết chuyện, ta chắc thằng nhóc đó sẽ nổi điên đấy. Tuy chúng ta không sợ cậu ta, nhưng dù sao cậu ta cũng là hậu duệ của Thánh Hoàng không nên chọc vào thì hơn. Ta thấy, hai đứa ra ngoài dạo chơi mấy tháng đi, rồi về học viện cũng không sao hết”.
Ngô Bình lập tức đồng ý: “Vâng sư phụ, vậy bọn con trốn ra ngoài đây”.
Dứt lời, cậu đã vội vàng kéo Thần Nguyệt đi.
Chăng bao lâu sau, hai người bước qua Truyền Tống Trận vào Tinh Nguyệt Thành.
Xung quanh Tinh Nguyệt Thành có sát trận do cậu bày ra để bảo hành trì, những ngày qua, không khí trong thành vẫn yên bình, người dân đã bắt đầu trở lại cuộc sống bình thường của họ. Mà nhân viên quản lý được mọi người bầu lên cũng dốc hết sức làm tròn trách nhiệm giúp bá tánh an cư lạc nghiệp.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!