Thần y trở lại - Ngô Bình (full) - Thần y thấu thị

 Ngô Bình lắp bắp kinh hãi, nói với Dược Lão một tiếng rồi lập tức quay trở lại thành Mộng Hoa.

Cậu vừa rời đi không lâu, đã có hai bóng người xuất hiện cách đó không xa, là Dược Lão và một người trung niên. Ánh mắt của người trung niên như điện, trên người có sát khí mãnh liệt.

“Ngụy tướng quân, cậu phụ trách bảo vệ Ngô Bình an toàn, tuyệt đối không có bất cứ sơ suất gì”. Dược Lão nói.

Ngụy Lượng là một đại tướng của Kim Đô, phụ trách ám sát dị tộc, chiến lực kinh người, từng giết chết vô số cường giả của dị tộc, được xưng là đệ nhất sát thủ Kim Đô.

“Mạt tướng nhận mệnh!”

Dược Lão: “Ngụy tướng quân. An toàn của Ngô Bình là ưu tiên cao nhất, một khi nó gặp phải nguy hiểm, tất cả quyền hạn trong tay cậu đều có thể sử dụng, không cần để ý đến phí tổn thất hay hậu quả!”

Ngụy Lượng lắp bắp kinh hãi, nhiệm vụ như thế này, là lần đầu tiên mà ông ấy nhận được, thế mà lại bất kể là tổn thất hay hậu quả, vị Ngô công tử này cuối cùng có thân phận như thế nào? Chẳng lẽ là con rơi của viện trưởng đại nhân sao?

Dược Lão cũng không biết Ngụy Lượng đang suy nghĩ miên man cái gì, ông nói: “Ngụy tướng quân. Thân phận của cậu cần phải ẩn giấu, không được để cho Ngô Bình biết. Nếu nó phát hiện cậu, cậu cứ nói là tùy tùng lúc trước của ta”.

“Vâng!”

Bên kia, Ngô Bình đang tiến vào Truyền Tống Trận, đi đến thành Mộng Hoa. Kim Đô cách thành Mộng Hoa vô cùng vô cùng xa, cậu muốn độn hành thì cho dù thế nào cũng phải mất mấy ngày, Vì thế, cậu lập tức đi vào Truyền Tống Trận, nhưng đi trực tiếp đến một chỗ truyền tống khá gần với thành Mộng Hoa. Từ chỗ truyền tống đến thành Mộng Hoa, lấy sức của chân cậu cũng chỉ mất khoảng một canh giờ.

Ngô Bình thân là đệ tử của Thư Viện, quyền hạn rất lớn, có thể sử dụng Truyền Tống Trận vô hạn lần. Sau khi Truyền Tống Trận sáng lên, cậu đã nhanh chóng biến mất.

Một lát, cậu bước ra chỗ truyền tống, lập tức dốc. toàn lực chạy đến thành Mộng Hoa.

Lúc này, bên ngoài thành Mộng Hoa, có mấy trăm nghìn đại quân của dị tộc, đang công thành mãnh liệt từ bốn cửa ở bốn phía. Lần này người dị tộc tấn công thành Mộng Hoa từ bốn cửa, tấn công cửa đông và cửa nam chính là Thiết Man tộc, người Thiết Man trên thân có một lớp vảy, và một cái sừng nhọn trên đầu, có sức lực vô cùng lớn, không sợ đao kiếm nước lửa, sức sống mạnh mẽ, là chiến sĩ trời sinh.

Tuy nhiên, tư chất của người Thiết Man đều giống nhau cao thủ tu hành ở trong tộc không nhiều lắm, cho nên bọn họ rất giỏi đánh xung kích tập thể.

'Tấn công cửa tây và cửa bắc là Thổ Hỏa tộc. Người Thổ Hỏa tộc có đầu thắn län, diện mạo khó coi, giọng nói bén nhọn, có thể phun ra đủ loại lửa từ trong miệng. Người Thổ Hỏa tộc càng lợi hại, thì ngọn lửa phun ra cũng càng ghê gớm, hình thức cũng đa dạng. Giống như, có một số người trong Thổ Hỏa tộc có thể phun ra cầu lửa, giống như đạn pháo bay đến bắn phá kẻ địch.

Thế công của hai dị tộc cực mạnh, đặc biệt là Thổ Hỏa tộc, cao thủ của bọn họ có thể phun ra những con hỏa long dài mấy trăm mét, trực tiếp đốt cháy thành, thiêu chết rất nhiều tướng sĩ Nhân Tộc.

Phương Lập và Triệu Vân Cơ lúc này đều đứng ở đầu tường, giúp đế quan binh thủ thành đối kháng với dị tộc.

Cao thủ như Phương Lập, mà trên người đều có vết thương, lông mày đã bị đốt trụi, quần áo cũng bị thủng lỗ chỗ. Triệu Vân Cơ vẫn còn tốt một chút, khi cô ấy gặp nguy hiểm, Phương Lập sẽ bảo vệ cô ấy kịp thời, cho cô ấy chỉ bị cháy ống tay áo.

“Còn tiếp tục như thế thì chúng ta sẽ không trụ được nữa”. Triệu Vân Cơ trải qua mài giữa của chiến trường, nhìn ra thế đánh hung ác của dị tộc, chỉ sợ quân giữ thành cũng không trụ được bao lâu nữa.

Vẻ mặt của Phương Lập nghiêm túc, nói: “Đại quân của Nhân Vương bị nhốt bên ngoài, trong thời gian ngắn không có cách nào chạy về được. Lúc này, đối phương lại quyết tâm đánh vào thành Mộng Hoa”

Triệu Vân Cơ: “Đúng thế. Quân tỉnh nhuệ không có ở trong thành, chỉ bằng từng này quân canh giữ sợ là không kiên trì thêm được bao lâu. Chú Phương, chúng ta làm sao bây giờ?”

Phương Lập nói: “Hẳn là chủ nhân đã nhận được tin nhắn, chúng ta gắng cầm cự thêm một lúc nữa”.

Bên ngoài công thành càng ngày càng mãnh liệt, hàng ngàn quả cầu lửa khổng lồ đi vào thành Mộng Hoa, đại trận phòng ngự của thành Mộng Hoa cũng không có cách nào phòng thủ được hết, mấy trăm quả cầu lửa bay vào nhà dân, khắp nơi là biển lửa.

Chỉ huy phụ trách đại quân thủ thành, là một lão tướng quân, ông đứng ở đầu tường, thần sắc kiên nghị, bình tĩnh ra từng mệnh lệnh.

Nhưng mà, quân thủ thành chỉ có ba mươi nghìn, đối mặt với đại quân bốn trăm nghìn binh công thành, chênh lệch vô cùng rõ ràng. Mà lúc này, ba mươi nghìn quân canh giữ thành vừa bị thương vừa chết đã quá nửa! Một lượng lớn thương binh ở đầu tường, một số lão binh đã rời quân lại lên chiến trường một lần nữa, bọn họ quyết †âm muốn bảo vệ quê nhà của mình! Bởi vì một khi thành bị phá thì bọn họ và người nhà đều sẽ trở thành nô lệ, sống không bằng chết!

Ngô Bình dốc toàn lực lên đường, đường đi mất một canh giờ, hơn nửa giờ sau cậu đã đi đến nơi. Thành Mộng Hoa đã xuất hiện trong tầm mắt của cậu, cậu thấy được đại quân dị tộc đen nghìn nghịt đang dùng hết sức để công thành. Bốn cửa thành đều đã tràn ngập nguy cơi 

Cậu quan sát một lát, lập tức đáp xuống đầu tường ở cửa bắc. Nơi này là nơi Phương Lập và Triệu Vân Cơ giúp đỡ phòng thủ, không ngừng khởi động pháp thuật thần thông. Nhưng phòng ngự của quân địch cũng rất mạnh, rất khó công phá.

Thấy Ngô Bình xuất hiện, Triệu Vân Cơ nhẹ nhàng thở ra, lập tức nói lại tình huống đang xảy ra.

Nghe nói Nhân Vương đang bị nhốt bên ngoài, quân canh thành lại chỉ có hạn, Ngô Bình khẽ nhíu mày, nói: “Cục diện trước mắt cần phải tìm được đột phá”.

Cậu nhìn thoáng qua Thổ Hỏa tộc đang công thành, cầu lửa của bọn họ phun ra không ngừng đánh lên đại trận phòng ngự của thành Mộng Hoa, đại trận bị tiêu hao liên tục, đã đạt đến cực hạn. Một khi đại trận bị phá, †oàn bị thành Mộng Hoa đều sẽ bị biến thành hỏa ngục!

Mà Thổ Hỏa tộc đã kết thành đại trận phòng ngự, một khoảng mây lửa bao trùm ở phía trên đại trận. Mây lửa này có thể đốt chết vạn vật, ngay cả pháp thuật thần thông cũng không thể đột phá.

Lão tướng quân thủ thành lúc này nhìn thấy Ngô Bình đến, ông ấy biết Ngô Bình, biết cậu là khách quý. của Nhân Vương, lập tức nói: “Ngô công tử, xin cậu hãy tránh đi, đầu tường nguy hiểm!”

Ngô Bình nói: “Lão tướng quân. Bây giờ tôi sẽ tấn công quân địch, làm nhiễu loạn mây lửa phòng ngự của bọn họ, ông nhân cơ hội này hãy tiến công quyết liệt. Chúng ta cần phải tiêu diệt từng bộ phận, nếu không thành Mộng Hoa khó có thể giữ được”.

Nghe Ngô Bình nói muốn đơn thương độc mã xông vào quân địch, lão tướng quân vội vàng xua tay: “Ngô công tử, tuyệt đối không thể!”

Ngô Bình không hề giải thích, nhảy khỏi thành, trượt xuống tường thành. Cậu vừa mới đáp đất, đã lập tức có mấy chục hỏa cầu bay đến từ phía đối diện, còn có mất chục cái hỏa tiễn.

Cậu cầm kiếm trong tay, cơ thể bỗng nhiên biến mất. Một khoảng sương mù xuất hiện, chia làm bốn, giết đến hướng của Thổ Hỏa tộc. Cái cậu thi triển, chính là Vụ Ảnh Kiếm Quyết của Vạn Kiếm Tổ Sư.

Sương mù giấu đi kiếm, kiếm sương mù đi đến nơi nào, Thổ Hỏa tộc nơi đó đều lần lượt đứt tay đứt chân, thậm chí đầu mình hai nơi.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement