Cô gái đồ trắng nhận lấy, hơi sửng sốt, sau đó hỏi: “Anh là người tu hành của thế tục sao?”
Ngô Bình chớp mắt: “Đúng thế, tôi là Ngô Bình, nên gọi cô thế nào?”
“Trần Mộng”, cô gái xé một miếng bánh bao ăn thử, cảm nhận vị khá ổn bèn cắn một miếng lớn.
Ngô Bình thấy cô ta ăn ngon như vậy thì cảm thấy đồng cảm: “Đã rất lâu rồi cô không ăn đồ bên ngoài à?”
Trần Mộng: “Đồ ăn ở đây đây đủ, nhưng ăn gì cũng không có vị”.
Ngô Bình chộp lấy một khối san hô, cho vào miệng nhai, quả nhiên không có mùi vị gì, nhổ san hô ra rồi nói: “Thế giới này khá kỳ lạ”.
“Thế giới Linh Vương tạo ra có thể không lạ được sao?”, Trần Mộng như đã lâu rồi không nói chuyện với con người, vô cùng giỏi ăn nói: “Tôi và anh cũng cùng đến Thủy phủ à?”
Ngô Bình không ngờ cô ta lại hỏi thẳng như vậy, cậu cũng không phủ nhận, gật đầu: “Đúng vậy, tôi nghe nói trong Thiên Nhất Thủy Phủ có bảo bối, tôi muốn đi lấy một ít”.
'Trần Mộng cười nhạo: “Vậy thì đừng nghĩ nữa, lối vào duy nhất của Thiên Nhất Thủy Phủ đã bị một nhóm người kiểm soát, muốn vào phải thì trả một cái giá rất lớn mới được. Thực lực của những người này rất mạnh, có đánh cũng không đánh lại, một là bỏ cuộc, hai là để mặc chúng bày bổ”.
Nhìn thấy vẻ mặt căm hận của Trần Mộng, Ngô Bình biết cô ta từng bị đám người đó chèn ép, bèn hỏi: “Lối vào ở đâu?”
“Có một cái ao sâu, nước rất sâu, xung quanh đều bị chúng khống chế. Muốn vào Thủy Phủ, chỉ có thể đi qua cái ao, chúng ngồi ở đó thu tiền”.
“Bao nhiêu tiền?”, Ngô Bình hỏi, cậu nghĩ chỉ cần không nhiều thì bỏ tiền ra cũng được.
Trần Mộng quay đầu nhìn cậu: “Anh muốn trả tiên để vào à?”
Ngô Bình cười nói: “Chỉ cần không quá đáng thì đưa chút tiền cũng chẳng có vấn đề gì”.
“Anh có tiền thì đi đi, một trăm triệu tiền Tiên”, Trần Mộng nói.
Ngô Bình nhíu mày: “Một trăm triệu?”
Cái giá không cao với cậu, nhưng chắc chắn cũng không thấp. Nếu cậu bỏ ra một trăm triệu để mua một thứ gì đó, cậu sẽ không suy nghĩ nhiều, nhưng nếu đưa một trăm cho người khác thì chắc chắn sẽ khiến cậu không vui.
Đợi Trần Mộng ăn xong, Ngô Bình hỏi: “Cô Trần, có thể dẫn được cho tôi không?”
Trần Mộng nhổ ra xương chân gà ra rồi nói: “Đừng trách tôi không cảnh cáo anh, cho dù anh có trả tiền, chúng cũng sẽ không cho anh qua dễ dàng. Trên đời này, tiền bạc không mua được tôn nghiêm”.
Ngô Bình khẽ cười: “Tôn kính rồi mới đến võ lực, cũng không thể vừa gặp đã đánh nhau chứ”.
Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!