Ngô Bình nhích mày: “Ồ, Sau này tôi có thể hấp thụ sức mạnh của mặt trăng sao?”
Phương Lập: “Đúng vậy, mặc dù sức mạnh của mặt trăng không phải bí lực nhưng phẩm cấp và địa vị của nó còn cao hơn cả bí lực cấp thần. Hơn nữa, sức mạnh của mặt trăng cần phải có được sự ủy quyền của bị cổ thần đó thì mới có thể được hấp thụ”.
Ngô Bình chau mày: “Kỳ lạ, sao tôi vừa vào thì đã có được dấu tích của mặt trăng?”
Phương Lập suy nghĩ rồi nói: “Theo lời đồn, trong mắt cổ thần mọi người đều bình đẳng, chỉ cần là người có ích cho vùng đất này thì sẽ có được sự chúc phúc của cổ thần. Lúc nãy là thần quang gột rửa, là đẳng cấp cao nhất trong số những cách chúc phúc của cổ thần”.
Ông ta nói kỹ hơn: “Người được cổ thần chúc phúc được thần xem như người đại diện cho mình ở Thần Quốc, luôn nắm giữ chức vụ khá cao trong thế lực thần quyền, chẳng hạn như Đại Tế Tư hay giáo chủ. Có điều phần lớn những người có được lời chúc phúc đều ở cấp. thấp, hoàn toàn không thể bì được với thần quang gột rửa của cậu chủ”.
Phương Lập nói đến đây thì bất giác xúc động: “Cậu chủ, nếu bây giờ cậu ở chế độ tôn thờ Nguyệt Thần trước đây thì quốc chủ của họ cũng phải quỳ xuống trước mặt cậu, tình nguyện làm đầy tớ cho cậu đấy”.
Ngô Bình càng cảm thấy thắc mắc hơn, cậu ngẩng đầu nhìn sang cổ thần Hàn Nguyệt, nhớ lại lúc nãy mình đã làm gì. Bỗng dưng, cậu giật mình, lấy giọng, nói: “Nguyệt Thần là người phụ nữ đẹp nhất tôi từng gặp trong đời, chắc không cô gái nào của nhân tộc có thể sánh ngang được với cô”.
Cậu nói xong thì vái lạy bức tượng của Nguyệt Thần, cầm một bó hoa, dâng lên cho cô ta. Đấy không phải là hoa bình thường mà là một trong số những loại thuốc quý được cậu hái về, tên là hoa Thuần Khiết.
Không biết có phải là ảo giác không mà Ngô Bình lại cảm giác như khóe môi của Nguyệt Thần nhếch nhẹ lên, có điều đáng tiếc là mặc dù cậu hết lời nịnh hót nhưng thần quang gột rửa tương tự lại không xuất hiện nữa.
Càn Tiêu Trần nhìn quanh khắp nơi, tìm kiếm những thứ đáng giá. Nhưng đại điện lại trống không, ngoài bức tượng ra thì chỉ có một số bàn ghế và bậc đá, không hề có bảo bối như anh ta tưởng tượng.
Càn Tiêu Trần thở dài, nói: “Uổng công đến rồi, thì ra nỗ lực mấy đời của tổ tiên tôi đều là vô ích”.
Ngô Bình cũng bắt đầu quan sát xung quanh, lúc này, mắt cậu xuất hiện một luồng sáng đỏ, đấy là sức mạnh của trăng huyết. Thông qua trăng huyết, cậu phát hiện trong miếu thần không trống trải như thế mà vẫn có đặt một số thứ.
Chẳng hạn như ở chỗ cách cậu mười bước có một cái kệ hình vuông màu tím, bên trên có một chén ngọc, trong chén có nửa chén nước màu xanh biếc, liên tục bốc ra khí màu xanh, cuồn cuộn bay lên, ngưng tụ thành trăm ngàn phù văn trên không trung với khí tức thần bí.
Ngô Bình liếc nhìn chén ngọc rồi lại nhìn sang Càn Tiêu Trần và phát hiện anh ta thật sự không nhìn thấy chén ngọc đó. Cậu giật mình, thâm nghĩ lẽ nào chỉ có người được thần quang gột rửa mới có thể nhìn thấy những thứ này sao?
Cậu đến trước chén ngọc, đưa tay ra cầm nó lên, có điều lúc cậu cầm chén ngọc lên thì nó bỗng xuất hiện trước mắt mọi người.
Điền Mỹ Mỹ thấy Ngô Bình bỗng lấy ra một cái chén thì cười, hỏi: “Sư huynh, anh khát rồi à? Tôi còn sữa chua này, anh có cần không?”
Ngô Bình “ð” một tiếng rồi nói: “Tôi có nước”.