Mộc Băng Thiền khẽ nói: “Anh Ngô Bình, bố mẹ tôi đến rồi”.
Ngô Bình: “Ồ, chú dì đến thủ đô rồi sao?”
Mộc Băng Thiền khẽ gật đầu: “Bọn họ cả đời này chưa từng thấy núi lớn, tôi muốn đón bọn họ đến ngắm nhìn xem. Hơn nữa, sức khỏe mẹ tôi không tốt, tôi muốn đưa bà ấy đến bệnh viện lớn khám thử”.
Ngô Bình cười nói: “Không cần đến bệnh viện, tôi là bác sĩ đây. Như vậy đi, chúng ta ăn cơm xong thì đến gặp chú dì".
Mộc Băng Thiền gật đầu: “Được. Bọn họ đang ở ký túc xá”.
Ngô Bình: “Sớm biết thì đã bảo cô đưa chú dì đến cùng ăn cơm rồi” .
Mộc Băng Thiền có chút ngại ngùng: “Bố mẹ tôi là người thô lỗ, tôi sợ làm phiền mọi người”.
Ngô Bình nghiêm túc nói: “Bằng Thiền, tôi và cô tuy. quen biết chưa lâu, nhưng cô nên biết tôi làm người thế nào. Sau này đừng xem tôi như người ngoài nữa”.
Mộc Băng Thiền rất cảm động, đôi mắt ngấn nước, cố sức gật đầu.
Diệp Ngưng Băng vẫn ở bên cạnh quan sát, cô ấy cảm thấy Ngô Bình rất quan tâm đến cô gái Mộc Băng Thiền này, bất giác cô ấy hiếu kỳ, rốt cuộc cô gái này có điểm nào đặc biệt?
Biết được bố mẹ Diệp Ngưng Băng chưa dùng bữa, Ngô Bình bảo nhà hàng gói một phần, sau đó đi cùng Mộc Băng Thiền về ký túc xá. Diệp Ngưng Băng còn có chuyện khác nên đi trước, hai người hẹn gặp ngày mai.
Hai người đến ký túc xá Mộc Băng Thiền. Diện tích ký túc xá không lớn, có hai sinh viên trong đó, bọn họ có không gian sinh hoạt riêng, bên trong có giường và bàn học, và tủ quần áo, phòng tắm và phòng khách thì hai người dùng chung.
Trong phòng của Mộc Băng Thiền, một đôi vợ chồng khoảng chừng năm mươi đang ngồi trên giường nói chuyện phiếm. Mộc Băng Thiền đi vào thì vội giới thiệu: “Bố mẹ, đây là Ngô Bình, đàn anh của con. Học bổng lúc trước là do anh Ngô Bình xin giúp con”.
Bố Mộc Băng Thiền vừa đen vừa gầy, trên người có mùi khói rất rõ, ông ấy vội đứng dậy: “Ôi ôi, đứa trẻ ngoan, đúng là phải cảm ơn cậu, cậu ngồi Ông ấy kéo một cái ghế từ bên cạnh, mời Ngô Bình ngồi.
Ngô Bình cười nói: “Không cần, cháu đứng một lát thôi”.
Cậu quan sát hoàn cảnh xung quanh rồi hỏi: “Chú dì đến mấy ngày rồi?”
Người phụ nữ trông rất hiền lành, chỉ là thân thể không tốt lắm, thi thoảng lại ho khan, vẻ mặt nhợt nhạt, bà ấy nói: “Đến ba ngày rồi. Tiểu Thiền cứ muốn giữ tôi lại, nói đưa tôi đi bệnh viện khám bệnh, tôi nói không cần, cũng chỉ là bệnh cũ thôi”.
Ngô Bình thấy Mộc Băng Thiền muốn đi rửa trái cây, cậu nói: “Băng Thiền, gọi chú dì đi, tôi đưa mọi người đến chỗ này”.
Mộc Băng Thiền ngây người, hỏi: “Anh Ngô Bình, đi đâu vậy?”
Ngô Bình cười nói: “Đi đi, đến rồi sẽ biết”.
Trên đường đi cậu gọi điện thoại, nhân viên công ty lập tức cử người đến gần đại học Thần Kinh thuê căn nhà, ba phòng, hai sảnh, hai nhà vệ sinh, thiết bị trang hoàng cũng không tệ, tiền thuê một tháng mười bảy nghìn, cọc một tháng, cứ ba tháng trả một lần.
Ngô Bình đến khu nhà, một người đàn ông khoảng chừng ba mươi tuổi đang đứng đó, nhìn thấy Ngô Bình thì vội đưa chìa khóa bằng hai tay, nói: “Cậu Ngô đúng không? Đây là thẻ ra vào khu dân cư, đây là thẻ nhà, xin giữ lấy".
Ngô Bình ừ một tiếng, đưa mấy người họ đi vào bên trong.
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!