Trong lúc nói chuyện, hai người đã đến trước một ngôi nhà vuông vắn, người xếp hàng dài ở lối vào, Ngô Bình chỉ đành đứng sau cùng.
“Tôi còn tưởng mình đã đến sớm, không ngờ lại có nhiều người như thế”. Ngô Bình nhìn đội ngũ cả trăm người xếp hàng dài thì chỉ biết lắc đầu.
Diệp Ngưng Băng cười, nói: “Yên tâm đi, phần lớn những người này đều không thể nào vượt qua được vòng khảo sát thứ nhất, sẽ nhanh chóng bị loại thôi”.
Cô ta vừa dứt lời thì đã có hai người cúi đầu buồn bã từ trong cửa bước ra và rời khỏi đó.
“Họ là những người đã thất bại trong cuộc khảo sát”. Diệp Ngưng Băng đứng bên cạnh, giải thích với Ngô Bình: “Có quá nhiều người có quan hệ, học hoàng cũng không còn cách nào nên mới yêu cầu cao hơn để những người nhờ quan hệ dù có không được thu nhận cũng không thể nói được gì”.
Ngô Bình rất tò mò: “Vòng đầu thi gì thế?”
Diệp Ngưng Băng: “Rất đơn giản, đấm một đấm vào dụng cụ kiểm tra sức mạnh, chỉ cần lực mạnh nhất vượt một ngàn kilogram thì xem như thông qua”.
Ngô Bình ngạc nhiên: “Đơn giản vậy sao?”
Diệp Ngưng Băng nhìn cậu: “Nếu như không có gốc gác thì độ khó của bài thi sẽ cao hơn gấp mười lần. Dụng cụ kiểm tra sức mạnh sẽ rung lên trước khi cậu xuất quyền, trong tình huống đó, rất khó đánh được hai ngàn kilogram”.
Ngô Bình không lo lắng về chuyện đó, chỉ nói: “Không sao cả”.
Hai người nói chuyện với nhau thì bị hai người phía trước nghe được, thế nên họ đã ngoảnh đầu lại nhìn Ngô Bình, nói: “Người anh em cũng bạo mồm đấy, ai ngờ lại dám nói một ngàn kilogram là chuyện đơn giản. Tôi cũng muốn xem thử anh có thể đánh được bao nhiêu cân".
Ngô Bình liếc mắt qua thì biết người đó đã bị tửu sắc làm cho cơ thể kiệt quệ, mặc dù anh ta có chút tu vi nhưng muốn đánh được một ngàn cân là chuyện gần như không thể. Có điều cậu để ý thấy dường như người này vừa mới uống thuốc gì đó, tròng mắt đầy gân máu.
Cậu lập tức đoán được, để qua màn được, anh ta đã uống thuốc kích thích tiềm năng của cơ thể. Cậu có lòng tốt nhắc nhở anh ta: “Mặc dù thuốc có thể kích thích tiềm năng nhưng lại có hại rất nhiều với sức khỏe”.
Đối phương bị Ngô Bình vạch trần thì lập tức nổi giận, cao giọng hét: “Mày quản được chuyện của ông à?”
Ngô Bình cười, giơ tay lên và nói lớn: “Báo cáo, ở đây có một thí sinh dùng thuốc cấm”.
Có một người đàn ông trung niên duy trì trật tự ở đó, ông ta lập tức nhìn qua, đáp lớn: “Chuyện gì thế?
Người trước mặt tái mặt, lập tức chạy đến đón, thì thầm mới người trung niên đó vài câu.
Người trung niên gật đầu, sau đó bước nhanh về phía Ngô Bình, hạ giọng nói: “Tùy tiện đánh người khác. bị thương, lịch thi hôm nay của cậu bị hủy bỏ, về đặt lịch lại đi”.
Ngô Bình không hề tức giận, cậu nhìn sang người đàn ông trung niên và không nói gì.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!