Ngô Bình chau mày, cậu hiểu ý Đông Vương, cậu phải dẫn binh vào cung, hỗ trợ thất hoàng tử không có bệ đỡ nào, mặc dù biết khó thành công nhưng vẫn làm.
“Thập hoàng tử đang ở trong cung sao?”, Ngô Bình suy nghĩ một lúc rồi đột nhiên hỏi.
Đông Vương: “Tất cả hoàng tử đều được thái tử triệu vào cung, thập hoàng tử cũng nằm trong số đớ”.
“Nhất định phải đi sao?”, cậu hỏi. Trong lòng cậu không muốn dính líu đến chuyện này, dù sao thì người ta tranh giành hoàng vị cũng chẳng liên quan gì đến cậu.
Đông Vương thở dài, nói: “Nhớ năm xưa, tôi xuất thân thấp kém, ăn không đủ no, thêm phần mẹ bị bệnh nặng, tôi chỉ đành ra đường xin ăn. Vừa hay hoàng đế bệ hạ đi ngang qua, cho thái y chữa khỏi bệnh cho mẹ tôi, còn cho tôi một số tiền, cho người sắp xếp ổn thỏa cho người nhà tôi. Nếu không nhờ bệ hạ giúp đỡ thì chắc cả nhà tôi đã chết đói bên đường rồi. Vì vậy sau đó tôi đã đi tòng quân, không ngừng lập công, cuối cùng được phong làm Đông Vương. Cuộc đời này của tôi được bệ hạ ban cho, hành động lần này không thành công cũng thành nhân”.
Ngô Bình xót xa, cậu suy nghĩ rồi hỏi: “Vương gia, trong cung có biến liệu có cao thủ nhúng tay vào. không?”
Đông Vương gật đầu.
“Đương nhiên rồi, dù gì thì trong triều cũng có không ít quan viên, thị vệ đều có tu vi. Có điều, tu vi của họ phần lớn đều dưới cảnh giới thần thông. Vì nếu là cao. thủ thần thông thì sao lại cam tâm bán mạng cho triều đình được đúng không?”
Ngô Bình thở dài, cảm thấy rất bất lực. Vốn dĩ cậu có thể không quan tâm đến chuyện này nhưng nếu cậu không lo thì lần này Đông Vương chỉ có đi nộp mạng.
“Thôi được, tôi đi với vương gia một chuyến”, cậu bình thản đáp.
Đông Vương chắp tay nói với Ngô Bình: “Cảm ơn”.
Một lúc sau, Đông Vương dẫn theo các cao thủ xuất hiện ở cổng, Thần Long Vệ đang chặn cửa lập tức rút binh khí, người cầm đầu cao hơn một mét chín lăm, sát khí đằng đãng, lạnh lùng nói: “Kẻ nào ra khỏi phủ, giết không tha”.
Ngô Bình tiến về trước một bước, hỏi: “Anh có thân phận gì?”
Đối phương đáp: “Âm Báo, thống lĩnh doanh thứ ba 'Thần Long Vệ”.
“Đô đốc của các anh không đến sao?”
Ngô Bình hỏi, cậu rất muốn gặp vị sư đệ đó của Liễu Kim Long.
Âm Báo hừm một tiếng lạnh lùng: “Chỉ bao vây phủ Đông Vương thôi, còn cần đô đốc đích thân ra mặt sao?”
Ngô Bình: “Khẩu khí của anh không nhỏ đâu”.
Cậu chưa dứt lời thì đã tiến về trước một bước, mấy: chục cái bóng bay sát mặt đất. Tiếp ngay đó, đám thị vệ đó, bao gồm cả Âm Báo, đều ngã nhào xuống đất.
Những người còn lại thấy thủ lĩnh cũng ngã xuống, sợ quá không dám manh động.
Ngô Bình cũng chẳng buồn quan tâm đến họ, nói: “Đi thôi”.