Đối phương cười khẩy, nói: “Lam Chính Đường, người ngay không nói vòng vo. Bây giờ nhà họ Lam anh đã thua lỗ rất nhiều tiền, nếu tôi đến trễ, e rằng sẽ bị người khác xiếc đồ trước hết, còn tôi đến một hào cũng không lấy được”.
Lam Chính Đường nói: “Tiền mà nhà họ Lam tôi nợ tuyệt đối không thiếu một đồng, xin anh Chu hãy yên tâm”.
Đối phương giận dữ nói: “Bớt nói mấy lời nhảm nhí đó đi, trả tiền ngay, nếu không thì đừng trách Thánh Đao 'Tông của tôi không khách sáo”.
Lam Chỉ Ngư vừa hay bước vào, giận dữ, nói: “Chúng tôi sẽ trả tiên nợ ông, nhưng các ông vi phạm thỏa thuận trước, nhà họ Lam tôi chỉ có thể trả tiền vốn".
Người đó liền ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lam Chỉ Ngư thì cười khẩy, nói: “Con nhóc con này ở đâu ra thế? Dám nói chuyện kiểu đó với bản ông chủ”.
Lam Chính Đường vội đứng dậy, n: con lại về đây?”
'Chỉ Ngư, sao
Lam Chỉ Ngư vội đáp: “Bố, đây là Ngô công tử, cậu ấy có thể mua số dược liệu còn lại của nhà họ Lam”.
Lam Chỉ Ngư vui mừng: “Vậy sao?”
Ông ta bước đến trước mặt Ngô Bình, chắp tay: “Ngô công tử, chuyện này là thật sao?”
Ngô Bình gật đầu: “Có điều tôi phải xem dược liệu trước”.
Người đến đòi nợ nghe Ngô Bình muốn mua dược. liệu thì liền nói: “Vậy vừa hay, tiền bán được trả cho Thánh Đao Tông chúng tôi trước đi”.
Lam Chỉ Ngư: “Năm triệu tiền tiên, không thiếu một đồng đâu".
Mắt người đó sáng lên: “Còn tiền lãi nữa, cộng dồn là năm triệu năm trăm tiền tiên”.
Lam Chỉ Ngư: “Năm triệu, không có thêm nữa đâu. Tôi đã nói rồi, các ông đòi nợ trước hạn, điều đó là vi phạm thỏa thuận, nhà họ Lam tôi chỉ có thể trả ông tiền vốn”.
Đối phương giận dữ, nói: “Nếu không trả lãi thì không ai trong Thánh Đao Tông đồng ý đâu”.
Lam Chính Đường tối sầm mặt, nói: “Anh Chu, Thánh Đao Tông kinh doanh bằng việc cho vay nợ, nếu không nói lý lẽ như vậy thì sau này còn ai dám mượn tiền của các anh?”
Hai bên cãi qua cãi lại cả buổi, cuối cùng Lam Chính Đường đồng ý trả cho đối phương năm triệu một trăm hai mươi ngàn tiền tiên.
Sau đó, ông ta đưa Ngô Bình ra một phòng khách rộng rãi ở nhà sau và lấy dược liệu cất kĩ ra.
Ngô Bình nhìn thấy số dược liệu đó thì rất hài lòng, trong đó còn có rất nhiều dược liệu từ cấp bốn trở lên, có một số còn là cấp bảy đến cấp tám, thậm chí còn có cả ba loại cấp chín.
Cậu dựa theo nhu cầu của mình, chọn ra gần bảy phần, sau đó nói: “Lam tiền bối ra giá đi”.
Lam Chính Đường vuốt râu rồi nói: “Hành động này của Ngô công tử có ơn với nhà họ Lam tôi, tôi tính theo giá gốc. Tổng giá trị của số dược liệu này là sáu triệu năm trăm bốn mươi ngàn tiền tiên, tôi bớt số lẻ, Ngô công tử đưa sáu triệu năm trăm ngàn được rồi”.
Ngô Bình cười, nói: “Vậy vãn bối không khách sáo. nữa”. Cậu chỉ ngay sáu triệu năm trăm ngàn tiền tiên, và thu gom số dược liệu mình đã chọn.
Sau đó cậu cười hehe, hỏi: “Lam tiền bối, nếu nhà họ Lam trước giờ luôn buôn bán dược liệu, vậy chắc chắn là có của quý trong tay nhỉ?”
Mặt Lam Chính Đường biến sắc, đúng là ông ta có cất một số dược liệu quý, nhưng nếu không phải là trường hợp cấp bách thì nhất định ông ta sẽ không dùng đến số dược liệu đó. Ông ta liền nói: “Có một ít nhưng vẫn chưa tới lúc bán”.
Nhưng những lời tiếp theo đó của Ngô Bình lại khiến ông ta giật mình.
“Không nhất thiết phải bán, nếu như dược liệu phù hợp, tôi có thể giúp nhà họ Lam luyện hai lò đan dược. Giá trị của đan dược ít nhất cũng gấp mười lần dược. liệu. Vậy thì biết đâu có thể giúp nhà họ Lam giải quyết được vấn đề nợ nần”.
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!