Ngô Bình rất thắc mắc: “Nếu như tôi không tạo ra lỗ hổng đó thì sẽ không có cuộc tấn công quy mô lớn như vậy sao?”
Lục hoàng tử nói: “Tình thế trên chiến trường luôn có phản ứng dây chuyền TỪ những nhân tố nhỏ. Phòng tuyến của nước Đồ Na rất chặt chẽ, lực lượng cũng rất đều, một khi có một điểm nào đó bị phá thì cả chiến tuyến sẽ sụp đổ. Ba tháng nay, các tướng sĩ của ta ở tiền tuyến đều rất nỗ lực để tìm ra điểm đột phá, nhưng cuối cùng vẫn thất bại. Không ngờ cậu vừa đến thì đã tạo ra được một lỗ hổng, để quân ta có được cơ hội”.
Ngô Bình: “Lế nào nước Đồ Na không biết được điểm này sao?”
Lục hoàng tử: “Đương nhiên nước Đồ Na biết rất rõ, nhưng họ không ngờ lại có người bứt phá được, có lẽ sự gia nhập của anh đã tăng thêm may mắn cho quân ta”. Ngô Bình: “Ồ, may mắn sao?”
Lục hoàng tử: “Anh là một đệ tử tỉnh anh, mà đệ tử tinh anh thì có ai không may mắn đâu?”
Ngô Bình: “Vậy nên điện hạ muốn làm người tạo ra được lỗ hổng đó, vì đó là công lớn”.
Lục hoàng tử: “Không sai, đối với anh mà nói thì chuyện này nhiều lắm cũng chỉ là chiến công hạng nhất thôi nhưng đối với điện hạ tôi đây thì lại là kỳ công mở mang bờ cõi đất nước”.
Lúc này Ngô Bình đã hiểu ra, nói: “Nếu như điện hạ cần thì đương nhiên tôi sẽ phối hợp”.
Lục hoàng tử cười, nói: “Anh đúng là người thông minh, hiểu được chuyện được mất. Hoàng tử tôi đây thích nhất là người thông minh, để cảm tạ tôi có thể phong anh làm đô thống, dẫn mười lăm ngàn binh, theo hoàng tử tôi tác chiến”.
Ngô Bình biết Lục hoàng tử đang muốn kéo cậu về chung thuyền với mình, cậu suy nghĩ một lúc rồi cười, nói: “Vậy thì cảm ơn điện hạ đã tin tưởng”.
Lục hoàng tử rất vui, nói: “Người đâu, đưa Đô thống Ngô đến đại doanh của đô thống”.
Người đi chuyển lời lúc nấy bước qua, nói với Ngô Bình với vẻ khách sáo hơn nhiều: “Mời Đô thống Ngô”.
Ngô Bình nói với mấy người Dương Quốc Hào: “Nếu mấy người các anh muốn kiến công lập nghiệp thì hãy đi cùng tôi”.
Mọi người nghiến răng rồi đều nói: “Chúng tôi sẽ mãi theo đại ca”.
Sau đó, mấy người họ lên một chiếc xe quân sự, đến đại doanh đô thống, người lúc nãy đến tìm Ngô Bình đích thân lái xe chở họ. Trên đường đi, anh ta cười, nói: “Đô thống Ngô, lúc nãy có gì đắc tội mong anh bỏ qua chơ”.
Ngô Bình: “Không sao, anh cũng chỉ làm việc cho. điện hạ thôi”.
Người đó nói: “Tôi là Phùng Thị Chương, là chân sai vặt bên cạnh điện hạ, Đô thống Ngô cứ gọi tôi cậu Phùng là được rồi”.
Ngô Bình: “Cậu Phùng, vị trí đô thống luôn để trống Sao?”
Cậu biết rõ mỗi vị trí chỉ có một người, Lục hoàng tử: chịu để cậu làm đô thống, tiếp quản mười lăm ngàn binh mã thì nhất định là do vị trí đó đang bị khuyết.
Phùng Thị Chương gật đầu: “Hai ngày trước, Mã đô thống của sư đoàn 7 đã tử trận, anh vừa hay bù vào vị trí của ông ấy”.
Trong quân đội của Đại Hạ, trưởng quan của sư đoàn là sư đô thống, gọi tắt là sư đô. Trên sư đoàn là quân đoàn, trưởng quan của quân đoàn là quân đô thống, gọi tắt là quân đô. Một số quân đoàn hợp lại thành một binh đoàn, quan chỉ huy của binh đoàn là đô đốc.
Ngô Bình: “Tôi vẫn còn là một sinh viên, để tôi làm sư đô e là tôi không thể nào nhận chức được”.
Phùng Thị Chương cười, nói: “Từ xưa đến giờ thiếu niên luôn có anh hùng, Đô thống Ngô khiêm tốn rồi. Hơn nữa, sư đoàn 7 đều là quân tinh nhuệ, sức chiến đấu rất mạnh".
Xe nhanh chóng được lái đến chiến trường tiền tuyến với tiến bom đạn đùng đùng, sau khi thông qua một loạt các cuộc kiểm tra, cả nhóm người đã vào một hang núi ở sườn khuất nắng.