Nhà họ Chu truyền thừa cả nghìn năm, không ngừng mở rộng khai chỉ tán diệp. Đến đời của Chu Bá Đạt đã sớm rời xa trung tâm quyền lực nhà họ Chu. Nếu không phải đứa con nuôi của Chu Bá Đạt có tiền đồ, gia nhập tông môn nhất phẩm thì bọn họ chắc chản không thể có được cuộc sống như bây giờ.
Chu Bá Đạt nói tiếp: “Ngạo Quân, tư chất anh trai con không tốt. Nó muốn có tiền đồ triển vọng thì không thể không nhờ vào Vân Trác. Nếu con không gả cho Vân Trác thì cả nhà ta sẽ từ đỉnh cao rơi xuống dưới đáy vực ngay lập tức! Mọi thứ chúng ta sở hữu lúc trước cũng mất hết Kết quả như vậy, con chấp nhận được sao?”
Chu Ngạo Quân im lặng, đương nhiên cô ta hiểu nếu từ chối Vân Trác sẽ thế nào, có nghĩa bọn họ cũng sẽ giống như những chỉ nhánh khác, rời xa trung tâm quyền lực, không có tài nguyên, bị người trong tộc coi thường, cuối cùng sẽ trải qua cuộc sống bình thường đạm bạc!
Chu Ngạo Quân hít sâu một hơi, nói: “Cha, cho dù trở thành người bình thường thì con cũng muốn tôn trọng suy nghĩ của minh”.
Chu Bá Đạt nhìn chằm chằm con gái mình, ông ta hỏi từng câu từng chữ: “Ngạo Quân, có phải con đã có người trong lòng rồi không?”
Trong đầu Chu Ngạo Quân bỗng xuất hiện bóng hình Ngô Bình, cô ta vội läc đầu: “Không có”.
Chu Bá Đạt cười lạnh: “Ngạo Quân, từ nhỏ con đã không biết nói dối rồi”.
Ông ta quay người nói lớn: “Dì Hứa!”
Một người phụ nữ tâm ba mươi tuổi mặc áo tím đi vào, cô ta khẽ khom người, nói: “Ông chủ cứ dặn dò”.
“Ngạo Quân về lúc nào?”, ông ta hỏi. Dì Hứa nói: “Trưa hôm nay”.
“Trong lúc đó con bé có gặp ai không?”
“Cô chủ dẫn một người đàn ông về, hai người có vẻ thân thiết, cười nói vui vẻ”.