Ngô Bình bình thản đáp: “Tam Tuyệt Huyết Bộc Chú. Chú này có thể khiến trai tráng chín đời trước. và chín đời sau của ông đều chết vì vỡ mạch máu”.
Tôn Lập Trung kinh sợ tái mặt, giận dữ nói: “Cậu thật độc ác”.
Ngô Bình cười khẩy: “So với người hại chết cả trăm ngàn người vô tội thì ai độc ác hơn?”
Sau khi thi triển thuật chú, Ngô Bình nói với Miêu Chân Cốc: “Anh Miều, tôi về trước, đợi có thời gian sẽ ghé lại thăm sau”.
Miêu Chân Cốc vội chắp tay: “Vâng, anh Ngô, tiểu đệ luôn sẵn sàng chào đón”.
Ngô Bình dẫn theo Tuyết Vũ bay lên không, quay về Trung Châu.
Sau khi cậu rời đi, Tôn Lập Trung lại có thể cử động như bình thường, ông ta cảm nhận và không thấy có gì bất thường, nhưng vẫn không an tâm nên hỏi Miêu Chân Cốc: “Thuật Bộc Huyết gì đó có thể diệt hết cả tộc họ Tôn thật sao?”
Miêu Chân Cốc nhìn ông ta như thể nhìn một người chết và nói: “Ông nói thử xem? Về chuẩn bị hậu sự đi, sắp xếp cho vợ con trong gia tộc”. Anh ta nói xong thì bỏ đi, không thèm ngoảnh đầu lại.
Tôn Lập Trung vội vã muốn gọi anh ta lại nhưng vừa mở miệng thì bỗng hộc máu. Tiếp ngay đó, cơ thể ông ta liền phình to rồi “bụp” một tiếng, ông ta bị nổ tan tành thành một đám sương máu.
Cùng lúc đó, cơ thể của con cháu nhà họ Tôn ở thôn Cửu Lý Câu cũng lần lượt phình to rồi nổ tung làm người nhà ai cũng hoảng sợ mắt mũi há hốc.
Chỉ trong vòng mấy phút ngắn ngủi, tất cả đàn ông từ mười hai tuổi trở lên của nhà họ Tôn đều chết vì cơ thể bị nổ tung, máu chảy thành sông.
Sương máu bao trùm khắp thôn làng. Lúc này, một làn gió thổi ngang qua, cuốn hết toàn bộ sương máu thổi vào trong khe Cửu Lý, một lốc xoáy khổng lồ xuất hiện ở vị trí của động xác chết. Những sương máu đó bị hút hết vào cơn lốc, tiếng hét giận dữ vang lên từ bên trong: Giết cả nhà họ Tôn tôi, thù này nhất định phải trải
Ngô Bình về đến khách sạn nghỉ dưỡng thì tắm một cái rồi thay một bộ đồ mới.
Cả hai đều có cảm giác vừa thoát khỏi kiếp nạn, Tuyết Vũ nói: “Anh Bình, con quái vật tạo ra Thi giới cũng đã chết rồi chứ?”
Ngô Bình lắc đầu: “Không chết, ông ta trốn sâu dưới lòng đất, rất khó tìm ra được. Có điều anh đã phá Thi giới, khiến nguyên khí của ông ta bị tổn thương nặng, ít nhất thì ông ta cũng phải mất mười năm để hồi phục lại. Trong vòng mười năm, ông ta không thể nào rời khỏi khu vực đó”.
Tuyết Vũ: “Lần này nguy hiểm thật, tại em hết, dễ dàng rơi vào bãy của đối phương như thế”.
Ngô Bình: “Chuyện này sao có thể trách em được, đến cả anh cũng không ngờ được, không ngờ đối phương lại nuôi một Thi giới. May mà Thi giới vẫn chưa được hình thành, một khi nó hình thành thì cả em và anh đều không thể sống sót ra khỏi đó”.
Sau khi Thi giới hình thành, người đó sẽ tương đương với cao thủ Đạo Cảnh, Ngô Bình có giỏi hơn nữa, mạnh hơn nữa thì cũng khó có thể đối phó với cao thủ đạo cảnh, dù gì thì Thi giới cũng là địa bàn của đối phương.
Ngô Bình lấy viên thi tinh đó ra, dùng tiên kiếm cắt một miếng nhỏ, sau đó nắm nó trong lòng bàn tay, miệng niệm chú. Khi câu chú được niệm lên, khí đen không ngừng bốc ra từ thi tinh, mười mấy phút sau nó mới không còn bốc khói đen nữa.
Lúc này, cậu thả lỏng tay, thi tỉnh trong lòng bàn tay biến thành màu vàng, bên trong dường như có lửa đang cháy liên tục.
Tuyết Vũ tròn mắt, hỏi: “Anh Bình, đấy là năng lượng sống sao?”
Ngô Bình cười, nói: “Không ngờ phẩm chất của thi tinh này lại cao đến thế, có thể sinh ra được lửa sinh mệnh”.
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!