Sau đó, Ngô Bình khởi động đại trận Hoan Không, đảo Hoan Không lại hạ xuống biển, trở về hình dạng ban đầu.
Ngô Bình ở lại trên đảo tầm nửa này thì cũng đại khái hiểu được tình hình trên đảo, sau đó cậu liên lạc với Đông Vương, báo rằng mình đã khống chế được đảo Hoan Không.
Đông Vương nghe được tin thì vô cùng vui mừng, lập tức nói: “Đảo Hoan Không cách đảo Chi không xa, nếu như đảo Hoan Không đồng ý giúp đỡ thì chúng ta sẽ có thể nhẹ nhàng giành được đảo. Chỉ”.
Thật ra điều Đông Vương lo lắng nhất là phía Phù Tang liên thủ với người của đảo Hoan Không. Bây giờ đảo Hoan Không không chỉ không đứng về phía Phù Tang mà ngược lại còn có thể giúp đỡ ông ta, đấy là kết quả tốt nhất.
Ngô Bình nói: “Vương gia, trên đảo Chi có bao nhiêu người Phù Tang?”
Đông Vương: “Có hơn năm ngàn người Phù Tang đóng quân trên đảo Chỉ, trong đó có không ít cao thủ. Hơn nữa, người Phù Tang đã bố trí một sát trận trên đảo, người của chúng ta rất khó lên được đảo. Có điều, người của đảo Hoan Không giỏi ảo trận, nếu họ chịu giúp đỡ thì chúng ta không cần phải sợ sát trận nữa”.
Ngô Bình suy nghĩ một lát rồi nói: “Lúc tấn công đảo Chi, nhất định đảo Hoan Không sẽ ra tay giúp đỡ..
Đông Vương vô cùng vui mừng, nói: “Ngô Bình, nếu như chuyện ở bên đó đã giải quyết xong thì cậu hãy mau chóng quay về đi, vị trí thị vệ bốn sao của cậu vừa được duyệt, sau này cậu sẽ là thống lĩnh đội thị vệ của tôi”.
Ngô Bình: “Được, tôi sẽ về ngay thôi”.
Sau khi nói chuyện với Đông Vương xong, Ngô Bình sắp xếp công việc rồi gấp rút bay về doanh trại
Là thị vệ bốn sao, Ngô Bình đã là người có cấp bậc cao nhất trong số các thị vệ. Vị trí thống lĩnh của doanh thị vệ luôn để trống, ba thị vệ ba sao thay nhau quản lý, giờ Ngô Bình lên bốn sao, lại lập được công lớn nên vị trí thống lĩnh doanh thị vệ này đương nhiên nên giao cho cậu.
Ngô Bình quay về doanh trại, nhận chức thị vệ bốn sao trước đồng thời nhận thư bổ nhiệm chức vụ thống lĩnh doanh thị vệ, sau đó đến doanh thị vệ nhận chức.
Lúc này, ba thị vệ tam tinh của doanh thị vệ đang cùng nhau thảo luận đối sách, không lâu trước đó, họ đã biết được tin Ngô Bình trở thành thị vệ bốn sao.
“Không ngờ cậu ta lại thăng bậc nhanh đến thế, mới mấy ngày mà đã là thị vệ bốn sao”.
“Ai bảo người ta lập được công lớn, nếu không nhờ cậu ta thì vương gia cũng không có cách nào. ăn nói với hoàng đế về chuyện nhà họ Phương”.
“Mấy người chúng ta ở doanh thị vệ nhiều năm, khó khăn lắm mới có được hôm nay, giờ vương gia lại giao chức thống lĩnh cho người mới đến, tôi thật không thể nào chấp nhận được”.
“Không chấp nhận được thì có cách gì? Dù xét về thực lực hay công lao thì chúng ta đều không băng người ta”.
“Xét về thực lực chúng ta chưa chắc thua kém cậu ta”. Một người trong số họ không phục.
“Không phục cũng chẳng sao, ra đánh vài chiêu đi”. Lúc này, tiếng Ngô Bình từ cửa vọng vào.
Ba người họ nhìn vào mắt nhau rồi lần lượt ra khỏi phòng khách.
Lúc này, Ngô Bình đang đứng ngoài sân, cậu cười, nó ương gia vừa giao nhiệm vụ cho tôi thống lĩnh doanh thị vệ, sau này các người đều là thuộc hạ của tôi, có điều, các người đã quản lý doanh thị vệ nhiều năm, nên khó tránh khỏi việc không phục. Tôi đến là để khiến các người tâm phục khẩu phục”.
Người nói thực lực không thua kém Ngô Bình bước ra, nắm tay thành nắm đấm, nói: “Thống lĩnh Ngô, nếu như cậu đã nói như thế, thì Vương Quyền tôi xin được lĩnh giáo vài chiêu”.
Ngô Bình gật đầu: “Cả ba người các người cùng lên đi”.
Mấy người họ chau mày, họ đều là cao thủ cấp bí cảnh, dù Ngô Bình có mạnh cỡ nào, cũng khó cùng lúc đánh thắng được ba người, dù gì thì ít cũng không địch lại nhiều.