Bí Ấn vừa hoàn thành, Ngô Bình đã cảm nhận được vài bí lực vừa được hấp thụ dung hợp với thân thể. Hơn nữa, bí lực trong khắp vũ trụ cũng đang ồ ạt tiến vào trong Bí Ấn, không ngừng bổ sung năng lượng cho Bí Ấn!
Ngô Bình tu luyện xong loại bí lực cuối cùng thì cũng đã là một giờ chiều. Cậu thay quần áo, rồi lái chiếc xe mới mua đi đến Nghiêm phủ.
Nghiêm Lãnh Thạch là một trong ba cao thủ Đại Bí Cảnh ở Trung Châu, tu vi của ông ta đã đạt đến Bí Cảnh tầng hai, Bí Kỹ Cảnh! Trước mắt, ông ta năm giữ bốn loại bí kỹ, mỗi một loại đều có tính sát thương rất mạnh.
Lúc này, Nghiêm Lãnh Thạch đang viết chữ trong phòng làm việc, bên cạnh là con trai ông ta Nghiêm Hiếu Văn, chính là cậu Nghiêm.
Nghiêm Hiếu Văn khen ngợi: “Chữ Bố viết đúng là càng ngày càng khí phách. Con thấy mấy vị thư pháp danh tiếng trong tỉnh cũng còn kém xa Bố”.
Nghiêm Lãnh Thạch cũng rất biết chữ mình thế nào, ông ta nói: “Được rồi, không cần phải nịnh nọt. Chuyện lúc trước con nói, giải quyết thế nào?”
Nghiêm Hiếu Văn: “Bố, tên kia sợ rồi, đồng ý trước hai giờ chiều nay đến nhà họ Nghiêm chúng †a chịu trừng phạt, con trai đang nghĩ, nhất định phải giày vò cậu ta ra trò!”
Mấy phút sau, một chiếc xe chạy đến Nghiêm phủ, người gác cửa nhận được chỉ thị, hỏi rõ thân phận rồi lập tức cho cậu vào.
Ngô Bình dừng xe, hai người đàn ông cao lớn mặc đồ đen đi đến, một người nói: “Ngô Bình, đi theo tôi”.
Cậu đi theo hai người đến một phòng khách rất lớn. Người vừa đến, Nghiêm Hiếu Văn và Nghiêm Lãnh Thạch đã đi ra.
Nghiêm Hiếu Văn quan sát Ngô Bình một lượt, cười lạnh nói: “Cậu có thể đến đây, chứng tỏ không ngốc nhỉ”.
Ngô Bình hỏi: “Anh là cậu Nghiêm?”
Nghiêm Hiếu Văn: “Là tôi. Tên nhóc, cậu muốn chết thế nào?”
Ngô Bình: “Ai nói tôi sẽ chết, chỉ dựa vào anh?”
Nghiêm Hiếu Văn ngây người, theo hắn ta đoán, Ngô Bình là đến để xin tha, sau đó hắn ta có thể hung hăng dạy dỗ cậu, cuối cùng khiến cậu chết thảm, nhưng phản ứng của Ngô Bình lại không như vậy!
Không đợi hăn ta lên tiếng, Ngô Bình lại nhìn sang Nghiêm Lãnh Thạch, hỏi: “Ông chính là cao thủ Bí Cảnh - Nghiêm Lãnh Thạch?”
Nghiêm Lãnh Thạch khẽ nhíu mày, ông ta cảm nhận được một luồng hơi thở khiến ông ta bất an từ trên người Ngô Bình, đó là sự tự tin mà chỉ cao thủ mới có. Ở Trung Châu ông ta chỉ từng cảm nhận được hơi thở như vậy từ một vị cao thủ khác, mà thực lực vị cao thủ đó đã là Bí Cảnh tâng bốn! Thực lực mạnh đến mức có thể giết gọn ông ta.
Vẻ mặt Nghiêm Lãnh Thạch trở nên nghiêm trọng, ông ta đánh giá Ngô Bình từ trên xuống dưới, hỏi: “Cậu cũng là người tu hành?”
Ngô Bình không đáp mà chỉ hỏi ngược: “Các người bảo tôi đến, tôi đã đến rồi”.
Nghiêm Hiếu Văn hừ lạnh: “Nhóc con, chỉ dựa vào lời vừa nãy của cậu thôi, hôm nay đừng mong sống sót quay về!”
Ngô Bình liếc nhìn Nghiêm Hiếu Văn, sau đó cậu nhìn thẳng Nghiêm Lãnh Thạch, nói: “Nghiêm Lãnh Thạch, là con trai ông ra tay hại chúng tôi trước. Tôi ngăn cản Độc Bà Bà, hắn ta lại cho người truyền lệnh, bảo tôi đến nhận chết. Con cái của cao thủ Bí Cảnh, quả nhiên uy phong thật”.
Nghiêm Lãnh Thạch nhíu mày, nói: “Sư phụ cậu
là ai, nói ra đi để tránh đả thương đồ đệ người quen bạn bè”.
Ngô Bình: “Tôi không có sư phụ”.
Nghiêm Hiếu Văn: “Bố, cần gì nhiều lời với nó như vậy, dạy dỗ nó trước đi!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!