Ngô Bình: “Vậy thì tốt quá, khi nào tôi có thể vào?”
Trưởng lão nữ nói: “Bây giờ cũng được, đây là chìa khóa để vào Ất Mộc Linh giới, có nó thì cậu có thể ra vào bất cứ lúc nào”.
Những người khác không có chìa khóa, muốn ra vào linh giới thì chỉ có thể đi bằng đường chuyên biệt, bị kiểm tra và thẩm vấn, quá trình rất phức tạp.
Ngô Bình nhận lấy chìa khóa và nói: “Được”.
Mặt khác, Hàn Thiên Kiều giận đến run người, lập tức. trì một nhóm cao thủ đến Nguyên Thủy Thượng Cảnh. Bây giờ việc anh ta muốn làm nhất là giết hết cả nhà Ngô Bình, để anh phải đau khổ và hối hận, vậy mới có thể giải tỏa được nỗi hận trong lòng anh ta.
Sau khi Ngô Bình có được chìa khóa, anh không đến Ất Mộc Linh giới mà về Vạn Phú Thần Thổ trước.
Đúng như anh dự đoán, anh về đến nhà chưa được một tiếng đồng hồ thì có hai mươi mấy cao thủ xông vào.
Trong số họ, người mạnh nhất là một cao thủ Đạo Cảnh tầng bảy, cũng là một nhân vật có máu mặt. Những người này vẫn chưa biết có chuyện gì xảy ra với Hàn Thiên Kiều, vừa nghe anh ta nói phải đến giết người thì đã chạy đến đây rồi.
Hàn Thiên Kiều đứng ngoài cửa nhà họ Lý, lạnh lùng nói: “Giết cho tôi, không chừa một ai”.
Nhưng đám người này vừa xông vào nhà họ Lý thì đại trận phòng hộ đã khởi động, cao thủ Đạo Cảnh tâng bảy đó lập tức bị nổ thành tro, những người khác cũng bị đại trận giết chết.
Hàn Thiên Kiều đứng bên ngoài trận ngớ người ra, chuyện gì thế kia? Sao trong nhà anh lại có đại trận đáng sợ đến thế?
Lúc này anh ta bỗng nghe thấy tiếng Ngô Bình từ phía sau.
“Anh cũng tàn nhẫn đấy, đáng tiếc thực lực quá kém, cũng quá ngu xuẩn”. Ngô Bình lạnh lùng nói, anh chắp hai tay sau lưng, lạnh lùng nhìn đám người đột nhập vào nhà mình không ngừng bị sát trận giết chết.
Hàn Thiên Kiều lạnh người, nhưng anh ta cố trấn tĩnh, nói: “Mày biết tao sẽ đến sao?”
Ngô Bình: “Tư duy của đồ đần độn như anh không khó đoán".
Hàn Thiên Kiều hừm lên: “Tao nói cho mày biết, những người mày giết đều là cao thủ của Hàn Tông tao, Hàn Tông sẽ không buông tha cho mày đâu”.
Ngô Bình thở dài, hỏi: “Anh có biết cắt đứt quan hệ với Hàn Tông đồng nghĩa với việc gì không?”
Hàn Thiên Tông lớn tiếng hừm: “Tao nói thật với mày, dù có như vậy thì tao vẫn có thể sống rất tốt, tao muốn gì bố tao đều sẽ cho tao”.
Ngô Bình: “Đương nhiên rồi, dù gì thì anh cũng là con trai của ông ta, ông ta vẫn sẽ cho những gì nên cho. Chỉ là anh đã bỏ quên mất một chuyện, khi không còn là con trai của Hàn Băng Tàm nữa thì nếu như tôi có giết chết anh, ông ta cũng sẽ không nói gì. Từ khi ông ta tuyên bố cắt đứt quan hệ với anh thì anh đã bị bỏ rơi rồi”.
Hàn Thiên Kiều như bị dội nước lạnh, buốt cả người, hét lớn theo bản năng: “Mày nói bậy”.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!