Ngô Bình thờ ơ nói: “Ông đang làm gì vậy?”
Lưu Tả lau mồ hôi trên trán rồi nói: “Thầy Lý, con trai tôi không biết trời cao đất dày là gì nên hôm nay đã bất kính với phu nhân của cậu. Tôi về nhà mới biết chuyện nên đã đánh cho nó một trận ngay, giờ thì lôi nó đến nhận tội, xin thầy Lý cứ trừng trị”.
Ngô Bình là thầy luyện đan Lục Tử Đỉnh, một viên đan dược của anh có thể bán ra với giá hàng trăm tỷ, có thể nói là không một ai ở cái đất Giang Nam Thành này oách hơn anh, vậy mà con trai ông ấy dám đắc tội với người này, đúng là chán sống rồi mà.
Cái khác thì không nói, nhưng chỉ cần Ngô Bình nói một câu là nhà họ Lưu bất kính với mình, đảm bảo ngay trong hôm nay sẽ có người san bằng nhà họ ngay, sau đó xách đầu của ông ấy đến giao cho Ngô Bình ở đan đường Lý Thị.
Ngô Bình nói: “Tôi cũng vừa mới biết chuyện xong, xem ra công tử nhà ta thường xuyên làm chuyện như vậy”.
Công tử áo vàng đang bị trói liên tục dập đầu xuống đất rồi run rẩy nói: “Thầy Lý, tiểu nhân biết lỗi rồi, tiểu nhân sẽ chịu phạt ạ”.
Ngô Bình hỏi Đường Tử Di: “Tử Di, em quyết định đi”. Khi ấy, tên công tử áo vàng này chỉ buông những lời suồng sã, nhưng sau khi nghe Đường Tử Di báo thân phận thì
đã chạy mất dép.
Đường Tử Di nói: “Nếu Lưu gia chủ đã chủ động đến xin lỗi thì mình bỏ qua chuyện này đi anh”.
Lưu Tả thở phào một hơi rồi nói: “Cảm ơn phu nhân khai ân. Nhưng tôi vẫn không thể dễ dàng tha cho thằng súc sinh này được, khi vê nhất định tôi sẽ trừng trị nó nghiêm khắc”.
Ngô Bình cũng chỉ cần thái độ này thôi, đó là phải biết thành khẩn nhận sai, làm được vậy thì anh sẽ bỏ qua.
Lưu Tả lấy một tờ giấy vàng ra rồi giơ lên cho Ngô Bình bằng hai tay: “Thầy Lý, đây là bảo bối mà tổ tiên Lưu Thị tôi để lại, nghe nói là sách về luyện đan của một đại năng đan đạo thời thượng cổ để lại, tổng cộng có bảy trang, tôi đang giữ một trang”.
Sách luyện đan là một cách truyền thừa của thầy luyện đan, chỉ có thầy luyện đan đủ kinh nghiệm và lai lịch thì mới có thể hiểu được sự kỳ diệu trong đó, nếu không đạt đủ điều kiện thì có cũng như không.
Ngô Bình nhận lấy thì thấy có một luồng sức mạnh kỳ diệu tiến vào trong cơ thể mình rồi lại trở ra. Ngay sau đó, tờ giấy đã hoá thành một điểm sáng rồi chui vào lòng bàn tay anh.
Điểm sang đó di chuyển đến trước bí thần rồi hoá thành một cảm ngộ ký ức tu hành. Các ký ức này có lợi rất nhiều cho Ngô Bình, vì nó là toàn bộ cảm nhận tu hành cùng kinh nghiệm từ tầng thứ nhất lên tâng thứ ba của Thân Thông.
Các kinh nghiệm này không dùng để tu hành, mà để giải quyết các vấn đề khó trong luyện đan. Đan dược do các thầy luyện đan luyện chế sẽ phù hợp với tu sĩ ở một cảnh giới nào đó, tác dụng của đan dược thường là đột phá cảnh giới hoặc củng cố tu vi. Nếu một thầy luyện đan có cảnh giới không đủ thì sẽ không thể luyện chế được một số đan dược nhất định. Nhưng nếu Ngô Bình có được những kinh nghiệm ở các cảnh giới này thì anh hoàn toàn có thể luyện chế đan dược cho các cảnh giới cao hơn.
Loáng cái, anh đã tiếp thu được kinh nghiệm của rất nhiều cảnh giới.
Lưu Tả mừng rỡ nói: “Thầy Lý có thể hấp thu sách luyện đan ngay được, quá đỉnh!”
Ngô Bình: “Thứ này rất quan trọng với tôi, cảm ơn ông”.
Lưu Tả: “Thầy Lý có thể tha mạng cho con trai tôi là Lưu Tả tôi cảm kích lắm rồi, đây chỉ là chút lòng thành thôi ạ”.
Ngô Bình cũng không định lấy không của người ta nên: “Tôi đã nhận thứ này của ông, sau này ông có thể nhờ tôi luyện chế cho ba lò đan dược bất kỳ”.