Thần y trở lại - Ngô Bình (full) - Thần y thấu thị

Sữa thần đại địa là một loại nước thuốc vô cùng quý giá, thuộc linh dược cấp mười, có thế dùng đế luyện chế nhiều loại đan dược. Loại nước thuốc này rất khó hình thành tự nhiên, nó cần có cao thủ bố trí đại trận tụ linh, tiêu tốn rất nhiều nhân lực, vật lực mới có thế hoàn thành. Sau khi đại trận hình thành, còn phải mượn một số vật trung gian để thu thập Sữa thần đại địa. Ở đây, vật trung gian là những cây trúc đó. Rễ trúc rất tốt, ăn sâu xuống đất, hấp thụ linh khí sau đó hình thành nên Sữa thần đại địa và cất chúng và trong những đốt. trúc.

“Ai mà giàu có đến thế? Nó có liên quan gì đến thôn Linh Ấn không?”, Ngô Bình nghĩ ngờ.

Chính vào lúc này, cách đó không xa có tiếng hét vang lên: “ Ai đó?”

Ngô Bình ngoảnh đầu nhìn sang, một người đàn ông áo 'trằng nhanh chân tiến đến từ phía xa, người đó gầy gầy, cao. cao, mũi ưng, ánh mât sâc bén.

Anh ta nhìn thấy Ngô Bình chẻ trúc thì giận dữ nói: “To. gan thật, không ngờ lại dám ăn cắp thuốc quý của phái tôi”.

Ngô Bình không ngờ Sữa thần đại địa là đồ có chủ, anh liền nói: “Xin lỗi, tôi đi ngang qua đây, nhìn thấy những cây trúc này khá đặc biệt nên đến xem thử, không biết anh là người của môn phái nào?"

Đối phương cười khẩy, nói: “Tôi là đệ tử Kim Trúc Môn, biến trúc này đều thuộc phạm vi thế lực của Kim Trúc Môn chúng tôi. Nếu anh không biết những cây trúc vàng này là vật có chủ thì hãy đi đi, người không biết không có tội”

Ngô Bình quan sát đối phương, tu vi của người áo trắng đó không cao, chỉ là bí cảnh tâng năm, hơn nữa, anh ta còn mang theo hành lý, dáng vẻ lấm bụi đường. Nếu anh ta là người của Kim Trúc Môn thì nhất định phải ở gần đây, không nên có bộ dạng này mới đúng.

Còn một điểm nữa, trước đó anh đã dùng thần niệm quan sát xung quanh nhưng trong rừng trúc vốn không có Kim Trúc Môn nào cả.

Anh bình thản đáp: “Thôi được, tôi sẽ đi ngay”.

Anh nói đi nhưng thật ra là đi một đoạn rồi ẩn mình, sau đó lại quay trở lại. Lúc anh quay lại thì thấy người đó đang lấy một ống kim loại ra, đâm vào ống trúc để lấy Sữa thần đại địa.

Lúc sắp hứng đầy, Ngô Bình bỗng dưng xuất hiện cách đó không xa, cười, hỏi: “Đủ chưa?”

Người đó giật mình, lắp bắp, suýt chút làm rơi ống kim loại xuống đất, anh ta giận dữ, nói: “Anh chưa đi sao?”

Ngô Bình bình thản đáp: “Vốn chẳng có Kim Trúc Môn nào cả, còn anh cũng không phải người địa phương, tôi nói đúng không?”

Người áo trắng hừ lên một tiếng lạnh lùng: “Đừng tự cho. mình thông minh, nếu còn không đi thì lát nữa có muốn đi cũng không còn cơ hội đâu”.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement