Ngô Bình: “Tôi vừa vặn có dược liệu của Phụng Thiên Đan trên người, chúng ta luyện Phụng Thiên Đan trong lò thứ hai này thì sao?"
Nghe nói là Phụng Thiên Đan, cậu thiếu niên nhíu mày, đan dược này rất khó luyện chế, cậu ta cũng không biết mình có luyện được không. Nhưng đến nước này, cậu ta chỉ có thể gật đầu đồng ý, nói: “Được”.
Ngô Bình cũng lấy ra hai bình dược liệu, đối phương tùy ý chọn một bình, sau đó bắt đầu công khai luyện đan.
Sở Cuồng Tiên chưa rời đi, ông ta thầm nói với anh: “Ngô đan sư, giờ tôi có thể nói với đan sư thứ đó là gì. Đó là một viên ngọc bích bị vỡ làm đôi. Có tin đồn rằng có một bí mật ẩn trong viên ngọc bích hoàn chỉnh. Còn về bí mật, tạm thời tôi chưa thể nói cho cậu biết”.
Ngô Bình: “Tôi cũng không có hứng thú muốn biết”.
Sở Cuồng Tiên mỉm cười và nói: “Ngô đan sư, hôm nay cảm ơn cậu rất nhiều. Chúng ta sẽ gặp nhau sau”, sau đó Sở Cuồng Tiên cũng rời đi cùng người của mình.
Ngay sau đó Hồ Tông Linh đi tới với nụ cười trên môi và nói: “Công tử, chúng ta đã thẳng hơn hai mươi tám tỷ đồng Tiên chỉ sau vòng đầu tiên!"
Ngô Bình: “Trong vòng này, tỷ lệ cược tôi thua sẽ không cao. Tôi đưa cho ông thêm năm tỷ này, hãy cược tất cả vào”.
Hồ Tông Linh cười và nói: “Vậy là tổng cộng tám mươi ba tỷ đồng Tiên, cho dù tỷ lệ cược thua không cao thì chúng ta cũng kiếm được khoản lớn!"
Quả nhiên, tỷ lệ cược đưa ra bên ngoài sân đấu rất thấp, ở hiệp thứ hai, tỷ lệ cược Ngô Bình thua là 1.3 ăn 1, trong khi tỷ lệ cược Trương Minh Đan thua cao tới 5.35 ăn 1. Ngô Bình đã luyện chế Phụng Thiên Đan này một lần nên bây giờ anh càng tự tin hơn khi luyện chế nó một lần nữa. Để so sánh, Trương Minh Đan đương nhiên không có nhiều tự tin trong lần đầu tiên luyện chế loại đan dược này. Một tiếng rưỡi sau, Ngô Bình là người đầu tiên luyện chế xong đan dược, đan thành phẩm được bốn viên, đều là đan cực phẩm! So với lò đan thứ hai mà anh luyện chế trước đó lại tiến bộ hơn rất nhiều!
Sau một khắc nữa, Trương Minh Đan cũng luyện chế ra hai viên đan dược, thoạt nhìn màu sắc ảm đạm không có ánh sáng, là đan dược trung phẩm và hạ phẩm! Vậy là cao thấp đã rõ!
"Đó là Phụng Thiên Đan cực phẩm, lợi hại!" "Cậu thiếu niên này đã thua!"
"Trời đất ơi! Tôi nhớ tới đan sư lần trước luyện chế ra Phụng Thiên Đan cực phẩm, hình như là đan sư Tử Đỉnh cấp bảy phải không?"
"Đúng rồi! Điều này cho thấy cấp độ của luyện đan sư Ngô ít nhất đã đạt đến cấp độ của đan sư Tử Đỉnh cấp bảy!"
Nghe những lời bình luận này, Trương Minh Đan tâm trạng phức tạp, sau đó cậu ta ném một túi tiền cho Ngô Bình với khuôn mặt không biểu cảm, trong đó cũng có năm tỷ đồng Tiên.
Ngô Bình nhận lấy chiếc túi và cười nói: “Trương đan sư tốn kém rồi”.
Trương Minh Đan “khit mũi" một cái, nói: “Chỉ là mười tỷ thôi, không đến một năm là có thể kiếm lại được, đâu có gì đáng nói!" nói xong cậu ta quay đầu rời đi.
Mọi người vỗ tay, chúc mừng Ngô Bình thắng trận này!
Hồ Tông Linh trở lại và nói: “Công tử, lần này tôi kiếm được hơn hai mươi chín tỷ!"
Ngô Bình nhận lấy một phần số tiền rồi chia cho Minh Thiên và những người khác.
Sau khi luyện chế liên tiếp hai lò đan dược, Ngô Bình có chút mệt mỏi nên lên lầu hai nghỉ ngơi. Tuy nhiên, khi anh lên đến tầng hai, anh nhìn thấy một tu sĩ mặc áo choàng đỏ đang ngồi ở đó, như thể đã đợi anh ta từ lâu.