Mạc Thiên Sầu: “Mặc dù tôi có lòng tin với cậu nhưng đối phương lại mời cao thủ đứng hạng đầu trong bảng cảnh giới Âm Dương Tiên Lôi, nên cậu cũng phải cẩn thận”.
Mặc dù Ngô Bình đã từng đánh bại người đứng đầu bảng Ngũ Hành nhưng anh chưa có cơ hội khiêu chiến với người đứng đầu bảng Âm Dương.
Ngô Bình: “Đến lúc đó chắc hẳn Bí Anh của con sẽ trưởng thành đến Bí Thần, đánh bại đối phương không phải là chuyện khó”.
Tả Thiên Thu ngạc nhiên nói: “Bí Anh sắp trưởng thành sao?”
Trong các tu sĩ Bí Anh ở Đại Ngũ Hành Giới, mấy chục hàng người mới có được một tu sĩ Bí Thần, có thể thấy khó khăn đến mức nào.
Ngô Bình: “Vâng thưa sư tôn, chẳng lâu nữa con sẽ có Bí Thần”.
Advertisement
Tả Thiên Thu thở phào cười nói: “Nếu Huyền Bình có Bí Thần, vậy thì trận chiến này thắng chắc”.
Ngô Bình: "Chưởng môn, hiếm khi tôi về một chuyến, ngày mốt sẽ phải rời đi lại, hai ngày nay tội luyện chế vài đan dược cho Thái Chân Môn, Thái Chân Môn cần đan dược gì chỉ cần nói với tôi”.
Mạc Thiên sầu mừng rỡ: “Vậy thì tốt quá rồi. Huyền Bình, tôi có một phương thuốc, hai ngày tới cậu luyện chế một ít trước. Sau này nếu có thời gian, cậu luyện chế một ít. Tôi đã chuẩn bị tất cả các dược liệu xong rồi, đem hết đến cho cậu”.
Mạc Thiên Sầu lại không khách sáo với Ngô Bình, lập tức lấy rất nhiều dược liệu ra.
Tả Thiên Thu: “Chưởng môn, Ngô Bình cần tranh thủ tu luyện, làm gì có nhiều thời gian để luyện đan? Tôi nghĩ mấy viên đan dược này mỗi tháng luyện vài lò là được rồi. Lò nào tốt thì đư cho các đệ tử giỏi đó sử dụng, không cần quá nhiều”.
Ngô Bình cười nói: “Sư tôn, không sao ạ, con có thời gian để luyện chế một ít”.
Ba người vừa nói vừa cười chẳng mấy chốc đã đến đại điện của chưởng môn. Nói rồi Tả Thiên Thu dặn dò vài câu, sau đó có người đem mấy chục chiếc nhẫn chứa đồ đến.
Nhận lấy một chiếc nhẫn, Mạc Thiên Sầu vung tay, hàng trăm hộp đựng thuốc xuất hiện trên mặt đất, trong mỗi hộp đều chứa một loại linh dược của vũ trụ chính, hơn nữa đa số đều là linh dược trên cấp năm.
Ngô Bình cực kỳ ngạc nhiên hỏi: “Chưởng môn, mấy linh dược này ở đâu ra vậy?”
Mạc Thiên Sầu cười nói: “Thái Chân Môn đã thành lập được lâu như thế rồi, cũng từng xuất hiện rất nhiều nhân vật tầm cỡ, vậy tại sao họ không tích trữ đồ gì cả? Đây là linh dược tích lũy cho đến nay, bây giờ giao lại hết cho cậu đấy Huyền Bình. Dù sao mấy dược liệu này để đó cũng vô nghĩa, chỉ có ở trong tay thầy luyện đan mới có thể phát huy giá trị”.
Ngô Bình hít sâu một hơi, anh biết Thái Chân Môn mạnh tay như thế vốn dĩ muốn dìu dắt sự trưởng thành của anh, anh cúi đầu thật thấp: “Cảm ơn chưởng môn”.
Tả Thiên Thu: “Con đừng khách sáo. Con càng mạnh thì bọn ta càng nở mày nở mặt, Thái Chân Môn cũng có thể nhận được nhiều lợi ích hơn. Sau này con là chỗ dựa của cả Thái Chân Môn, thế nên Thái Chân Môn sẽ cố gắng hết sức bồi dưỡng con. Chỉ cần môn phái có, con muốn lấy gì thì cứ lấy”.
Ngô Bình cười nói: “Đệ tử hiểu rồi”.
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!