Thần y trở lại - Ngô Bình (full) - Thần y thấu thị

Sau đó, anh bảo tiêu sư già ra ngoài để nghe ngóng về rừng Trăng Đỏ. Tiêu sư già sáng đi chiều mới về, xem ra đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ.  

 

"Ngô tiêu đầu, tôi nghe họ nói rằng những người tiến vào rừng Trăng Đỏ đa phần sẽ bỏ mạng, nhưng những người sống sót trở ra thì thường có thu hoạch lớn".  

 

Ngô Bình: "Vậy người đi vào khu rừng này là những ai?"  

 

Tiêu sư già: "Phần lớn bọn họ đều là người cùng đường, hoặc là tu luyện gặp phải bế tắc muốn đột phá. Dù sao, thập tử nhất sinh như vậy nên đương nhiên không có ai dễ dàng mạo hiểm".  

 

Ngô Bình: "Nếu đã đến đây rồi mà không đến đó một chuyến thì tôi không cam lòng".  

 

Tiêu sư già cười nói: "Tôi cảm thấy nếu như Ngô tiêu đầu đi, nhất định sẽ bình an vô sự trở về, thực lực của cậu đã vượt xa tu sĩ bình thường trong Bí cảnh, mấu chốt nhất là tôi cảm thấy khí vận của cậu rất tốt".  

 

Ngô Bình nghỉ ngơi cả buổi chiều, khi màn đêm buông xuống, trong rừng mọc lên một vầng trăng đỏ. Hóa ra chỉ khi trăng đỏ mọc lên, cả hiện thực và hư ảo bên trong khu rừng mới được mở ra. Còn nếu bước vào rừng ban ngày thì đây chỉ là một khu rừng âm u bình thường.  

Advertisement

 

Trăng tròn treo tít trên cao, sau khi Ngô Bình bố trí cấm chế, anh đi một mình đến bìa rừng. Lúc này anh phát hiện bên ngoài rừng cây, cách quãng sẽ có một hai người xuất hiện. Giống như Ngô Bình, bọn họ đều là người muốn tiến vào rừng Trăng Đỏ.  

 

Ngay khi Ngô Bình chuẩn bị tiến vào trong rừng, có ba người đi ngang qua. Người đi đầu trong số đó cười hỏi: "Người anh em, anh có muốn đi cùng chúng tôi không?"  

 

Ngô Bình thừa hiểu việc kết giao bừa bãi trong hoàn cảnh này còn nguy hiểm hơn nên lập tức nói: "Tôi không có hứng thú".  

 

Người đàn ông nói: "Tại một số nơi nguy hiểm trong khu rừng, thường chỉ có một người bị giết. Nếu chúng ta đi cùng nhau, tỷ lệ tử vong có thể giảm đi rất nhiều".  

 

Ngô Bình không đáp, bước một bước biến mất vào rừng cây. Mấy người kia nhíu mày, người đàn ông ban nãy nói: "Không biết tốt xấu, hừ, chờ chết đi!"  

 

Sau khi đi vào rừng Trăng Đỏ, Ngô Bình thấy không gian trước mắt vặn vẹo. Anh hít sâu một hơi rồi sải bước đi vào.  

 

Sau khi xuyên qua một vùng không gian vặn vẹo, anh đột nhiên cảm giác được một sức mạnh kỳ dị đang đè lên mình, suýt chút nữa ấn anh ngồi bệt xuống mặt đất.  

 

Cách đó không xa, mấy người khác cũng tiến vào không gian này. Bọn họ còn thảm hơn, có người nằm rạp xuống đất tại chỗ, có người trợn mắt sùi bọt mép, xem chừng không giữ được mạng.  

 

Ngô Bình hít một hơi thật sâu, bí lực lưu chuyển trong cơ thể anh, đồng thời kích thích sức mạnh của tiên phù. Dần dần, cơ thể anh thích nghi với môi trường mới, thể lực cũng hồi phục được 70% đến 80% so với bên ngoài.  

 

Bên ngoài rõ ràng là ban đêm, nhưng sau khi đến đây, trời đã chuyển sang ban ngày. Phía trước không còn là rừng cây mà là một công trình đổ nát, phế tích không biết từ thời đại nào để lại.  

 

 

 

Đi được một quãng, anh tiến vào một tòa phế tích to lớn. Nơi này hẳn từng là hoàng cung hoặc hoa viên của một nhà giàu có. Trong đó có rất nhiều nhà cửa, nhưng phần lớn đều đã bị hư hại và sụp đổ.  

 

Ngô Bình đi đến một cung điện chưa sụp đổ, tìm một tảng đá và ngồi xuống. Anh nhìn cung điện và tự nói: "Cung điện này có chất lượng không tệ".  

 

Đúng lúc này, anh nghe thấy trên đỉnh đầu truyền đến một giọng nói: "Không ngờ nơi này còn có một tên nô tài".  

 

Ngô Bình ngẩng đầu, nhìn thấy một nam một nữ đứng trên cột đá lớn đang nhìn về phía mình. Người đang nói chuyện chính là người đàn ông. Anh ta mặc trang phục hiện đại tương tự như thời đại trái đất, một bộ âu phục màu đen, đi một đôi giày thể thao.  

 

Người phụ nữ mặc một chiếc áo khoác da màu xanh xám, dáng người chuẩn và ngoại hình chín điểm. Cô ta cười nói: "Nơi này rất nguy hiểm, tìm mấy tên nô tài đi thăm dò con đường phía trước đã".  

 

Người đàn ông nói: "Xung quanh nơi này chắc là vẫn còn. Sư muội, muội ở chỗ này chờ ta, ta đi một lát rồi về".  

 

Người đàn ông bay lên không trung và rời đi nhanh chóng. Người phụ nữ từ từ đáp xuống và đứng trước mặt Ngô Bình. Ngô Bình nhận thấy rằng hình ảnh của người phụ nữ này rất sống động khiến anh không thể rời mắt khỏi, như thể cô ta là tâm điểm của thế giới.  

 

Anh hiểu rõ đó là bởi vì người phụ nữ này đến từ vũ trụ chính. Cô ta là hiện thực, cho nên sẽ đặc biệt khác biệt với các hư ảnh xung quanh...

Advertisement
';
Advertisement