Thần y trở lại - Ngô Bình (full) - Thần y thấu thị

 Làn sóng tranh đấu bắt đầu, giá nhanh chóng được đẩy lên mười triệu. Nhưng đây đã là một con số quá cao nên không còn có nhiều người cạnh tranh nữa, chỉ còn lại hơn chục người thôi.  

 

“11 triệu”.  

 

“11 triệu năm trăm”.  

 

“Tôi trả 12 triệu”.  

 

Thấy giá đã tăng gấp đôi, nhưng vẫn chưa dừng lại, Phùng Tuấn Bảo cười nói: “Tiên sinh, giá cuối cùng chắc phải 15 triệu mất”.  

 

Ngô Bình: “Thành này nhiều người giàu thật!”  

 

Phùng Tuấn Bảo: “Chưa chắc đâu, chẳng qua gặp đồ tốt nên dù có phải táng gia bại sản thì họ cũng phải mua bằng được. Vì nếu bồi dưỡng được một cao thủ Bí cảnh thì gia tộc đó sẽ có chỗ đứng ngay”.  

Advertisement

 

Gần như Phùng Tuấn Bảo dự liệu, cuối cùng hai viên đan dược đã được bán với giá 16 triệu rưỡi.  

 

Ngay sau đó lại đến một bình đan dược đang toả ra khí tức mãnh liệt, giá khởi điểm là tám triệu tiền Linh.  

 

Phùng Tuấn Bảo: “Tiên sinh, đây chính là đan dược chưa rõ tên, không ai biết bên trong có đan dược gì, nhưng mở ra rồi thì phải uống ngay”.  

 

Ngô Bình: “Thế có khác gì cá cược đâu”.  

 

Phùng Tuấn Bảo: “Đúng thế, nếu may thì được tiên đan tuyệt thế, xui thì khéo là thuốc độc. Hơn nữa, không ai biết đan dược này phù hợp với ai nên rất khó dùng”.  

 

Ngô Bình thi triển khả năng nhìn xuyên thấu, sau khi tiến vào Bí cảnh, anh đã khôi phục được khả năng này. Anh vừa nhìn đã thấy trong bình có hai luồng khí tức xoay tròn rồi hình thành một dáng vẻ giống hình âm dương, xung quanh có 24 phù văn.  

 

Ngô Bình lập tức đoán ra hiệu quả và cách của đan dược bên trong.  

 

“Đấu giá đi”, anh nói.  

 

Phùng Tuấn Bảo: “Vâng”.  

 

Tuy vật này có giá cao, nhưng lại rất ít người tham gia đấu giá, Phùng Tuấn Bảo nhanh chóng mua được với giá chín triệu rưỡi.  

 

Sau đó đến bốn cây dược liệu của vũ trụ chính, Ngô Bình đã mua hết và tốn thêm mười triệu nữa.  

 

Anh đã tiêu hết tiền bán đan dược, đã thế còn thấm cả vào tiền trong người.  

 

Buổi đấu giá kết thúc, anh nói với: “Ngày mai lại đấu giá hai viên đan dược nữa”.  

 

Phùng Tuấn Bảo: “Vâng, tôi đã nhờ bạn bán đấu giá ở ngoài, chắc sẽ cao hơn bây giờ”.  

 

Ngô Bình nhanh chóng đi về nhà rồi lấy dược liệu bị phong ấn ra. Bề mặt dược liệu bị một lớp gì đó như mạng nhện che phủ, không rõ là thứ gì.  

 

Anh quan sát một lát thì dùng dao dăm để rạch, nhưng thứ đó quá chắc nên dao không làm gì được. Anh không dám dùng sức quá mạnh, sợ làm hỏng dược liệu bên trong.  

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement