Chương 483
Diệp Huyền sáng mắt lên: “Sư thúc tổ, ý của người là Lục Kình Ba sắp xong đời rồi ạ?”
“Có xong hay không thì phải gặp mới biết được, anh sắp xếp buổi gặp tối nay đi, đến lúc đó tôi sẽ có phán đoán”, Ngô Bình nói.
Diệp Huyền gật đầu: “Vâng, đệ tử đi ngay!”
Nghe thấy Ngô Bình định đi gặp Lục Kình Ba, Lý Long Thần nói: “Sư thúc, chúng đệ tử đi cùng người. Đệ tử nghe nói người đó cũng có chút sức mạnh, nhỡ có chuyện gì thì chúng đệ tử có thể dạy dỗ ông ta”.
Ngô Bình cười nói: “Được thôi, có thêm hai cao thủ cảnh giới Tiên Thiên đi cùng thì tôi quá yên tâm rồi”.
Sau đó, buổi gặp gỡ mới chính thức bắt đầu, uống rượu là việc không thể tránh. Ngô Bình có vai cao nên được cả đống người chúc rượu.
Bọn họ đều là người tu hành nên tửu lượng rất cao, vài thùng rượu trắng đã hết sạch, cả hội uống đến tận chiều muộn.
Thấy không còn sớm nữa, Diệp Huyền gọi một cuộc điện thoại rồi nói với Ngô Bình: “Sư thúc tổ, đệ tử đã hẹn Lục Kình Ba rồi, chắc ông ta cũng sắp tới”.
Ngô Bình bị chuốc rượu nhiều nên dù tửu lượng cao đến mấy thì cũng đã ngà say, anh cười lạnh nói: “Ừ, không cần đi đông lắm đâu, Long Thần, Nhược Tùng, Diệp Huyền, ba người đi cùng tôi là được rồi”.
Lúc này, có một dàn xe sang đỗ trước cổng khách sạn, Lục Kình Ba bước xuống từ một trong các chiếc xe đó, mặt ông ta hằm hằm sát ý.
Có hai người đứng phía sau ông ta, một người đã già, vừa lùn vừa gầy, hàm răng thì vàng khè, mắt híp tịt như một đường thẳng, hai tay đút túi quần.
Người còn lại khoảng hơn 40 tuổi, cao tầm 1m75, mặc áo ba lỗ lộ ra cơ bắp cuồn cuộn, mắt sáng, gân xanh nổi đầy tay, bàn tay to hơn người bình thường gấp nhiều lần.
Lục Kình Ba liếc nhìn khách sạn rồi nói: “Ông Lệ, anh Thạch, tên đó có tu vi rất cao, hai anh có chắc chắn đánh chết được nó không?”
Ông lão cười lớn nói: “Người trong giang hồ gọi tôi là Quỷ Thủ, vì ai tôi cũng có thể giết được”.
Người đàn ông trung niên hờ hững nói: “Liệt Kim Chưởng của tôi cung thế, nghe người của anh kể lại thì chắc tên đó là cao thủ cảnh giới Thần. Nhưng anh yên tâm, có hai chúng tôi ở đây thì nó chết chắc rồi”.
Lục Kình Ba cười lạnh nói: “Thế thì tốt! Thằng khốn ấy dám đòi giảng hoà với tôi, nó mà cũng đòi ư?”