Thần y trở lại - Ngô Bình (full) - Thần y thấu thị

 Câu lên một con cá rồng đỏ thẫm, anh nghĩ đến gì đó, bèn vươn tay ra bắt lấy con cá trong hồ nước sau nhà ra  

 

Kiếp trước con cá này có tu vi rất cao, sau đó được Ngô Bình phát hiện, được nuôi ở nhà, nó đã dùng không ít đan dược của anh.  

 

Con cá cảm nhận được thời không thay đổi, đột nhiên đã ra ngoài biển lớn, nó ngơ ngác, bỗng thốt thành lời: “Lý đạo hữu, tại sao đến nơi này?”  

 

Ngô Bình: “Đã lâu như vậy rồi, không muốn khôi phục tu vi sao?”  

Advertisement

 

Con cá có chút xấu hổ, nói: “Thật ra đã khôi phục từ sớm rồi. Nhưng chỗ Lý đạo hữu có đan dược, tôi muốn ở lại thêm mấy ngày”.  

 

Ngô Bình: “Cậu là đạo tổ, tôi nuôi không nổi”.  

 

Con cá nhếch miệng cười, sau lưng bỗng nứt ra, một luồng sáng vàng phóng thẳng lên trời, ngưng tụ thành hình dáng một thiếu niên.  

Advertisement

 

Thiếu niên chắp tay với anh, nói: “Lý đạo hữu, cảm ơn anh đã nuôi dưỡng tôi trong suốt khoảng thời gian vừa rồi. Nếu không nhờ anh, có thể tôi đã bị Thủy Tộc khác ăn sạch rồi”.  

 

Ngô Bình: “Không cần khách khí với tôi, ăn của tôi bao nhiêu thì sau này cậu trả lại cho tôi như vậy”.  

 

Thiếu niên gãi đầu: “Được thôi, có cơ hội nhất định tôi sẽ quay lại”.  

 

Lúc này Ngô Bình mới phát hiện, hơi thở thiếu niên này dường như không chỉ là Đạo Tổ, anh hỏi: “Rốt cuộc kiếp trước cậu có tu vi gì vậy?”  

 

Thiếu niên cười nói: “Cách tu hành kiếp trước của tôi giống đạo hữu, cảnh giới không cao, nhưng thực lực lại rất mạnh. Lúc tôi vẫn là Địa Tiên thì đã có thể đánh chết Đạo Quân rồi”.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Xem ra trên người cậu có không ít bí mật”.  

 

Thiếu niên: “Lý đạo hữu, tôi tên Trần Quan Bảo, ân tình của anh, đời này tôi sẽ không quên”.  

 

Ngô Bình: “Đời này không quên, chuyển thế kiếp sau sẽ quên sạch, đúng không?”  

 

Trần Quan Bảo cười ha ha: “Là đời đời kiếp kiếp không quên!”  

 

Ngô Bình: “Tôi mang cậu ra đây là vì nhất thời cảm thấy nơi này rất hợp với cậu”.  

 

Trần Quan Bảo cười nói: “Quả thực nơi này rất tốt, Hồng Hoang quy về một, là lúc tôi thi triển sở học của tôi rồi”.  

 

Ngô Bình: “Ngồi đi, nếm thử của tôi nào!”  

 

Trần Quan Bảo ngồi xuống, hai người uống rượu trò chuyện, trong lúc nói chuyện, Ngô Bình cảm thấy người này học thức bất phàm, dường như hiểu biết tất cả mọi thứ. Y thuật không tệ, trình độ luyện đan cũng khá cao, đối với tu hành cũng có hiểu biết riêng của mình. Anh ý thức được, Trần Quan Bảo này chắc chắn không phải nhân vật tầm thường, trên người nhất định ẩn chứa rất nhiều bí mật.  

 

“Thiên kiêu như cậu sao lại biến thành một con cá có thể bị bắt ăn bất cứ lúc nào vậy?”  

 

Trần Quan Bảo bỏ đũa xuống, cười nói: “Lý đạo hữu, anh nghe nói đến cược vận mệnh chưa?”  

 

Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement