Đám nha dịch ở đây đương nhiên không phải đối thủ của ông ấy, nhưng Liễu Chí Mưu không hề phản kháng, mà vẫn để mặc cho họ dẫn mình đến đây.
Lúc này có mấy người đang cụng ly ở hậu viện sau phủ, trong đó có cả tri phủ đại nhân của Thành An.
Tri phủ Thành An tươi cười nói: “Hai vị huynh đệ, tôi sẽ lấy 100 tỷ trong số 150 tỷ tiền thưởng, số còn lại thì hai anh em chia nhau nhé!”
Hai người kia đưa mắt nhìn nhau, một người đàn ông râu xồm trong số đó cười nói: “Đại nhân, 50 tỷ chia hai hơi ít thì phải? Dẫu sao chúng tôi cũng chịu nguy hiểm lớn hơn mà”.
Advertisement
Tri phủ thờ ơ nói: “Hai người phải biết là người chúng ta bắt là một thầy luyện đan, lo vụ này không dễ đâu”.
“Hả? Thế ông ta có lai lịch lắm à?”
Advertisement
Tri phủ: “Người này tên là Liễu Chí Mưu, tôi đã điều tra rồi, ông ta từng là một đại sư luyện đan bốn sao”.
Hai người kia ngạc nhiên nói: “Đại sư luyện đan bốn sao ư? Đúng là không dễ đối phó thật, kiểu gì cũng có quan hệ rộng lắm”.
Quan Tri phủ: “Cho nên tôi lấy 100 tỷ là chuyện rất bình thường, nói thật thì tôi cũng không nuốt trọn số tiền ấy đâu, còn phải chia quá nửa cho cấp trên nữa”.
Thật ra, vì số tiền thưởng này quá hấp dẫn nên vị quan này mới mạo hiểm như vậy.
Ba người đang ngồi chia chác thì đột nhiên Liễu Chí Mưu nhìn thấy Ngô Bình trong phòng giam.
“Công tử, sao cậu lại đến đây?”, Liễu Chí Mưu vội vàng đứng dậy.
Ngô Bình thấy ông ấy vẫn bình tĩnh như thường thì hiểu dụng ý của ông ấy ngay: “Ông cố tình che giấu tu vi à?”
Liễu Chí Mưu: “Họ muốn cướp tiền của công tử thì sao tôi tha cho được!”
Ngô Bình: “Họ định giết ông à?”
Liễu Chí Mưu: “Giả vờ lập công để lĩnh thưởng là phạm tội chết, đương nhiên phải chém đầu rồi”.
Ngô Bình: “Họ là ai? Ông đã tra ra chưa?”
Liễu Chí Mưu: “Là Phương Đại Vi - quan Tri phủ Thành An, cấp trên của người này là Lệnh y ở đế đô. Tên này cướp tiền thưởng của mình xong thì kiểu gì cũng phải chia cho Lệnh y”.
Ngô Bình: “Đó là quan mấy phẩm?”
Liễu Chí Mưu: “Tam phẩm, Tri phủ Thành An là quan ngũ phẩm”.