Liễu Chí Mưu vô cùng phấn khởi, nói: “Đan dược truyền kỳ! Rất lâu rồi chưa nghe nói có người nào luyện chế ra đan dược này, thầy luyện đan Lý quả thật bất phàm!”
Ngô Bình lại luyện chế lò thứ hai, nếu như lò thứ nhất không luyện chế thành công, anh sẽ không có tư cách luyện chế lò thứ hai.
Lò thứ hai vẫn là đan dược truyền kỳ, Chu Huyền Cổ vừa giật mình vừa hâm mộ, ông ấy thầm quyết tâm, nhất định phải kéo Ngô Bình vào Linh Tê Đan Tông của ông ấy!
Advertisement
Ngô Bình tốn một ngày luyện chế thành công toàn bộ tám loại đan dược, trong đó có bốn loại đạt tới cấp truyền kỳ, bốn loại đạt tới đế phẩm.
Luyện chế đan dược xong, Liễu Chí Mưu cười nói: “Đan vương Lý, cậu đã đạt đến yêu cầu của Đan Vương nhất phẩm, đây là cấp bậc cao nhất trong Đan Vương!”
Advertisement
Ngô Bình hỏi: “Bình thường những thầy luyện đan kia lấy tên như thế nào?”
“Không giống nhau”. Chu Huyền Cổ nói: “Có người dùng họ của mình, có người dùng tên của mình, có người dùng đạo hào, cũng có người dùng tên của người nhà mình”.
Ngô Bình gật đầu: “Tôi chữa trị cho thầy luyện đan Liễu trước đã”.
Liễu Chí Mưu nói: “Làm phiền thầy luyện đan Lý rồi, nhà tôi cách nơi này không xa, mời thầy luyện đan Lý đến phủ ngồi một lát!”
Ngô Bình tạm biệt Chu Huyền Cổ, đi đến nhà Liễu Chí Mưu. Nhà của Liễu Chí Mưu này nằm trong một thành thị tầm trung của đại thế giới trung ương, tên là Phạm Thành.
Năm đó Liễu Chí Mưu là đại sư luyện đan năm sao, mặc dù đã sa sút, nhưng gốc rễ vẫn rất sâu, ở trong nhà cao cửa rộng, nô bộc thành đàn.
Đi vào phòng khách ngồi xuống, Liễu Chí Mưu nói: “Phòng nhỏ đơn sơ, để thầy luyện đan Lý chê cười rồi”.
Ngô Bình: “Năm đó ông là đại sư luyện đan năm sao, ai dám nói ông keo kiệt”.
Liễu Chí Mưu khẽ thở dài: “Từ sau khi tôi bị thương, gần như thành người tàn phế, vợ rời bỏ tôi, con trai sửa họ, nhận một người xa lạ là bố”.
Ngô Bình nhíu mày: “Vợ trước của thầy luyện đan Liễu là?”
Liễu Chí Mưu: “Con gái của thành chủ Phạm Thành. Khi tôi vẫn là đại sư luyện đan năm sao, bọn họ kính tôi, khi tôi không còn là thầy luyện đan năm sao, bọn họ vứt bỏ tôi như vứt một chiếc giày rách!”
Ngô Bình có thể cảm nhận được, Liễu Chí Mưu này vô cùng uất ức, anh cười nói: “Đều đã qua rồi, ông sẽ khôi phục thân phận đại sư luyện đan năm sao nhanh thôi, hơn nữa còn sẽ vượt qua lúc trước”.
Liễu Chí Mưu đứng dậy, cúi thấp người với Ngô Bình: “Thầy luyện đan Lý, cảm ơn! Ơn nghĩa của cậu, cả đời Liễu mỗ khắc ghi trong lòng!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!