Tống Nguyên Côn đáp: “Bệ hạ, vì người tu luyện công pháp này, thân hình sẽ trở nên to lớn. Ví dụ như sư tổ của tôi, cuối cùng đã biến thành người khổng lồ nghìn mét. Có điều sư tổ đã chết trong tai kiếp”.
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi bảo: “Được rồi, đưa tôi đến xem báu vật ấy đi”.
Tống Nguyên Côn vội vàng đi trước dẫn đường. Ngô Bình thi triển năng lực, giây lát sau đã xuất hiện trên địa bàn của Cự Linh Tông. Cự Linh Tông là bá chủ nơi này, không ai dám động vào, vậy nên toàn bộ tài nguyên ở nơi đây đều thuộc về Cự Linh Tông cả. Cự Linh Tông được xây dựng rất nguy nga, so với hoàng cung của Ngô Bình cũng không thua kém.
Advertisement
Đến sau núi Cự Linh Tông, Tống Nguyên Côn đưa tay gõ vài cái vào hư không, bức màn kết giới tự động mở ra một cánh cửa ánh sáng màu tím. Ông ta mời Ngô Bình vào trong.
Đi qua cánh cửa ánh sáng màu tím, Ngô Bình tiến vào một thế giới kỳ lạ, một lượng lớn sinh linh đang bay trong không trung. Không gian này không có đất, là một thế giới ba chiều không có trọng lực, tất cả sinh vật đều lơ lửng.
Advertisement
Chỉ vào quang ảnh phía trước, Tống Nguyên Côn nói: “‘Bệ hạ, đó chính là bảo vật của Cự Linh Tông chúng tôi”.
Ngô Bình hỏi: “Người khác có biết đến vật này không?”
Nghe vậy, Tống Nguyên Côn lập tức căng thẳng: “Từng có một số nhân vật lớn biết và đến đây xem. Nhưng kỳ lạ là sau khi xem vật này, họ lại khinh khỉnh bỏ đi”.
Ngô Bình cười hỏi: “Ông bảo họ khinh thường vật này ư, tại sao?”’
Tống Nguyên Côn hơi khó xử: “Tôi có hỏi, bọn họ bảo báu vật mà tôi nói chính là thứ không có chút giá trị nào, dù tặng miễn phí họ cũng không lấy”.
Ngô Bình nghĩ ngợi, đoạn nói: “Đi xem thôi”.
Hai người đến gần quang ảnh. Ngô Bình nhìn sang, thấy một người phụ nữ xinh đẹp đang bay lượn nhảy múa trong không trung, diệu kỳ vô cùng. Người đó ôm tỳ bà, đàn lên khúc nhạc dịu êm.
Ngô Bình nhìn một lúc rồi sử dụng năng lực nhìn thấu vạn vật. Ngay tức thì, cảnh tượng trước mắt anh thay đổi. Người đẹp đã biến mất, thay bằng một hạt châu màu vàng to bằng nắm tay, trên hạt châu có chín lớp phù văn, mỗi lớp phù văn đại diện cho một đạo lý cao thâm.
Anh phát hiện lớp phù văn ngoài cùng quả thật đã nảy sinh một công pháp cực mạnh, rất giống Cự Linh Kinh mà Tống Nguyên Côn đã nói.
Nhưng anh cảm thấy lớp phù văn đầu tiên chỉ là vỏ ngoài thôi, truyền thừa thật sự nằm ở trong hạt châu.
Lúc này Tống Nguyên Côn đang ngẩn ngơ nhìn ra không trung: “Bệ hạ, lần này thứ tôi nhìn thấy lại khác lần trước, một con chim lớn thật đẹp!”
Ngô Bình cũng không nói toạc ra: “Tống Nguyên Côn, nể mặt Hà đại nhân, hôm nay tôi có thể tha cho ông một lần. Có điều tôi sẽ mang vật này đi. Nó tiếp tục ở đây cũng chẳng có giá trị gì với các ông”.
Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!