Ngô Bình cười nói: “Vậy lát nữa cháu đưa cho chú mấy viên Chính Hướng Thần Đan vương phẩm”.
Nói xong, anh bỏ đan dược vào miệng, cảm nhận dược lực. Dựa vào kinh nghiệm luyện đan của mình, Ngô Bình nhanh chóng tìm ra dược liệu luyện chế đan dược, thậm chí còn nhanh chóng điều chỉnh cách điều chế thần đan cho hợp lý hơn.
Dược liệu dùng cho Chính Hướng Thần Đan chủ yếu được sản xuất ở Thần Vực, nên anh đi đến tiệm thuốc mua một ít dược liệu với mấy loại đá thần.
Advertisement
Đá thần là khoáng vật đặc hữu của Đấu Hư Thần Vực, ẩn chứa sức mạnh thần kỳ, có thể đẩy nhanh quá trình tiến hóa của sinh vật. Có rất nhiều loại đá thần nhưng Ngô Bình chỉ lấy ba trong số chúng.
Chuẩn bị xong dược liệu, Ngô Bình trở lại nhà trọ. Lúc này đã là ban đêm, anh suy nghĩ một chút, bắt đầu thử luyện chế Chính Hướng Thần Đan.
Vừa lấy lò luyện đan ra, trong viện đã xuất hiện mấy bóng đen. Ngô Bình cười lạnh, đánh một quyền vào cửa sổ. Lập tức, lực đạo vô hình đập thẳng vào bóng người áo đen khiến một tên kêu thảm một tiếng, đột tử tại chỗ.
Advertisement
Mấy tên còn lại kinh hãi nhảy dựng lên bỏ chạy, nhưng cũng bị một chưởng của Ngô Bình đánh ngã, hộc máu kêu đau. Chúng rên rỉ một lúc rồi lần lượt bỏ mạng.
Tống Tử Sơn nghe thấy động tĩnh, muốn ra bên ngoài kiểm tra, lại bị Ngô Bình ngăn lại: “Chú Tống, không cần để ý đến bọn hắn”.
Tống Tử Sơn gật đầu nói: “Nhất định là đám người sáng nay, bọn hắn muốn ngầm ra tay với tôi”.
Ngô Bình cho dược liệu vào, tiếp tục luyện đan. Lò thứ nhất luyện ra đan dược nhị phẩm, Ngô Bình ăn thử, cảm thấy dược hiệu mạnh hơn viên trước rất nhiều, nhưng vẫn chưa hài lòng.
Sau khi thử liên tiếp bảy lò, liên tục bỏ rồi thêm dược liệu, cuối cùng anh cũng luyện chế ra Chính Hướng Thần Đan truyền kỳ.
Dược liệu trong tay cũng đã dùng hết, vì vậy Ngô Bình đưa cho Tống Tử Sơn hai viên Chính Hướng Thần Đan bậc hai. Nhìn thấy thần đan, Tống Tử Sơn kinh ngạc hỏi: “Cái này là cậu luyện chế?”
Ngô Bình cười nói: “Có chút khó khăn, nhưng may mắn đã thành công”.
Tống Tử Sơn tràn đầy hâm mộ: “Cậu có thể luyện chế đan này, nhất định tiền đồ vô lượng!”
Ngô Bình: “Chú Tống, việc bán đan dược nhờ chú. Bán được tiền sẽ chia hai tám”.
Tống Tử Sơn vui vẻ nói: “Không cần hai phần, tôi một phần là được”.
Ngô Bình nói: “Được, cháu đi luyện thêm”.
Luyện đan cả một đêm, Ngô Bình cũng có chút mệt mỏi, liền đi nghỉ ngơi. Trời vừa sáng, Ngô Bình tiếp tục đi mua dược liệu, sau đó trở về nhà trọ luyện chế đan dược.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!