Thần y trở lại - Ngô Bình (full) - Thần y thấu thị

Ngô Bình: “Đạp Thiên Chi Ngấn ư? Là gì thế?”  

 

Sinh linh đầu nhọn: “Tộc Đạp Thiên chúng ta vốn là một tộc nhỏ bé, về sau tổ tiên của chúng ta đã lĩnh ngộ được Đạp Thiên Chi Ngấn, bấy giờ mới trở thành một tộc mạnh mẽ. Nếu các hạ có thể lĩnh ngộ được nó thì cứ làm”.  

 

Dứt lời, sinh linh đầu nhọn đưa một thứ trông như viên gạch trong suốt cho Ngô Bình, trên mặt nó có một bức vẽ kỳ diệu, Ngô Bình chỉ nhìn một cái đã thấy hoa mắt ngay.  

 

Advertisement

Đưa nó cho anh xong thì sinh linh đầu nhọn hành lễ rồi quay đầu bỏ đi với vẻ rất thê lương.  

 

Ngô Bình khẽ thở dài một hơi rồi cất thứ đó đi, sau đó lẩm bẩm: “Nếu đã bị phát hiện rồi thì mình chẳng cần trốn nữa, không biết Trương Ngọc Hoàng đang ở đâu đây?”  

 

Advertisement

Ở một nơi cách Ngô Bình vài triệu dặm có một người đàn ông mặc áo bào tím đang vung tay lên, mấy chục sinh linh mạnh mẽ đều bị đánh bay, sau đó đã bị hắn hấp thu hết.  

 

Lúc này, một bóng người trong suốt xuất hiện bên cạnh hắn và nói: “Chủ nhân, các sinh linh này quá yếu, giết chúng cũng không có ý nghĩa gì, chúng ta tiếp tục vào sâu bên trong để tìm các sinh linh mạnh hơn thôi”.  

 

Trương Ngọc Hoàng: “Đúng thế, các sinh linh này không giúp ích gì cho ta hết, ta muốn củng cố thần huyết thì tốt nhất là giết được con thần yêu đó”.  

 

Người trong suốt: “Chủ nhân, thần yêu để cuối đi ạ, người cần hấp thu vài sức mạnh rồi xử lý Lý Huyền Bình trước. Tên này có thể trở thành Tiên Tôn vô thượng thì kiểu gì cũng có điểm hơn người. Chủ nhân trừ khử hắn xong thì có thể hấp thu vận mệnh của hắn và phát hiện ra điều bí mật của hắn”.  

 

Trương Ngọc Hoàng tỏ vẻ khinh thường nói: “Cũng được, ta sẽ cử lý hắn trước cho đỡ vướng tay vướng chân”.  

 

Ngô Bình đang bay trên không để thăm dò tinh cầu này, đột nhiên anh phát hiện bên dưới có một thôn làng, hơn nữa toàn là con người sinh sống ở đây.  

 

Điểm khác lạ là thể chất của những người này đều khá mạnh, nhưng lại không phải Chân Nhân thái cổ.  

 

Ngô Bình đáp xuống cổng làng thì chợt có hai bóng người bay tới trước mặt anh, họ là hai người đàn ông một trung niên, một thanh niên.  

 

Người đàn ông trung niên nhìn Ngô Bình rồi sững người, sau đó hỏi: “Cậu là Nhân tộc à?”  

 

Ngô Bình: “Đúng, mọi người cũng là Nhân tộc à?”  

 

Người thanh niên nói: “Chúng tôi từng là thần nhân, nhưng sau đã bị lưu đày đến đây”.  

 

Ngô Bình híp mắt lại: “Thần tộc à? Cách người từ bỏ nhân tịch và trở thành tu sĩ tân thần chứ gì, tôi biết rồi”.  

 

Người thanh niên hỏi người đàn ông trung niên: “Bố, có cần giết cậu ta không?”  

 

Người đàn ông trung niên thở dài đáp: “Dẫu sao cũng là Nhân tộc cả, hình như cậu ta cũng không có ác ý, thả cậu ta đi đi”.  

Advertisement
';
Advertisement