Thần y trở lại - Ngô Bình (full) - Thần y thấu thị

 Ngô Bình: “Hắn tên là gì?”  

 

Thất Hoàng lão: “Ngọc Đỉnh Thiên Tôn!”  

 

Ngô Bình: “Nếu như ông có thể trung thành với tôi, nỗi uất ức này, tôi sẽ trả giúp ông.”  

 

Thất Hoàng lão vui vẻ nói: “Cảm ơn Điện hạ!”  

 

Advertisement

Sau đó, anh nói với Ân Đan bằng giọng nghiêm nghị: “Còn chưa nói lời xin lỗi với cô Kỷ?”  

 

Mặc dù Ân Đan cảm thấy oan ức, nhưng lúc này cũng không dám tùy hứng, ngoan ngoãn quỳ xuống trước mặt Kỷ Nhược Phi: “Xin lỗi, mong cô tha thứ cho tôi”. Vừa nói, hai hàng nước mắt xấu hổ tủi nhục vừa lăn dài.  

 

Kỷ Nhược Phi nhẹ nhàng nói: “Không dám nhận.”  

 

Advertisement

Ngô Bình: “Ân Đan, tôi phạt cô mang theo bộ mặt lợn này một năm, coi như là hình phạt nhẹ!”  

 

Ân Đan: “Cảm ơn Điện hạ đã khai ân!” Mặc dù mang theo mặt lợn một năm, đối với một người con gái mà nói cũng khá đau khổ, nhưng chỉ cần chịu đựng vượt qua cũng là được rồi.  

 

Ngô Bình: “Nhược Phi, cô ở lại đây, ngày mai tôi lại đến.”  

 

Chào tạm biệt mọi người xong, anh trở về nhà.  

 

Anh vừa trở về, Thanh Tuyết Thiên Chủ đã cảm nhận được khí tức khác người của anh, vội vàng ra ngoài gặp.  

 

“Huyền Bình, cậu đột phá rồi?”. Cô ta rất ngạc nhiên.  

 

Ngô Bình cười nói: “Ừm, đã là cảnh giới bất tử tầng thứ chín rồi. Cô tặng tôi Bất Tử Kinh, bây giờ chí ít tôi có thể giúp cô đạt tới tầng thứ bảy của cảnh giới bất tử”.  

 

Thanh Tuyết Thiên Chủ nói: “Hay lắm! Lúc đầu, khi tôi ở cảnh giới bất tử thì cố gắng lắm cũng chỉ có thể bước đến tầng thứ ba, tầng thứ bảy nghĩ cũng không dám”.  

 

Sau đó, Ngô Bình giúp Thanh Tuyết Thiên Chủ đột phá đến tầng thứ bảy, rồi tầng thứ tám.  

 

Cho đến khi Thanh Tuyết Thiên Chủ bế quan tu hành đã là sáng sớm ngày hôm sau. Anh chỉ kịp tới gặp người nhà một chút, rồi lại vội vã quay về thành Thương Đế.  

 

Tam Hoàng lão đã chuẩn bị xong xuôi từ sớm, một đoàn người ngồi trên một con thuyền tiên cực lớn tiến về nước Kim Hải.  

 

Nước Kim Hải mới được thành lập, Quốc vương là một mãnh tướng đã từng dưới trướng của Tam Hoàng lão, tên là Kim Hải. Lấy tên người lập thành tên nước, có thể thấy người này vô cùng tự tin.  

 

Tam Hoàng lão Ân Chính Minh nói với Ngô Bình, ba năm trước Kim Hải gia nhập vào Thiên Hư Môn, trở thành đệ tử chân truyền. Sau đó Thiên Hư Môn nâng đỡ ông ta, rồi thành lập nước Kim Hải ở đây.  

 

Nước Kim Hải này vốn dĩ là địa bàn của Tam Hoàng lão, tài nguyên phong phú, hiện giờ bị người khác chiếm mất, trong lòng ông ta đương nhiên khó chịu. Nhưng thực lực của Kim Hải rất mạnh, ông ta năm lần bảy lượt mang binh đến đánh, nhưng chung quy vẫn không thể làm tổn hại đến căn cơ của nước Kim Hải, ngược lại còn hao binh tổn tướng.  

 

Xung quanh thuyền tiên có ba mươi nghìn quân tinh nhuệ đi theo, là những tướng sĩ có năng lực nhất trong tay Tam Hoàng lão.  

 

Thuyền tiên vừa tới gần nước Kim Hải thì nhìn thấy một dải ánh sáng ẩn hiện vụt qua bầu trời, người cầm đầu cao lớn vạm vỡ, khuôn mặt đầy râu như cướp biển, cười ha ha rồi nói: “Ân Chính Minh, ông đã thua tôi bốn lần rồi, vẫn còn dám đến đây xâm phạm lãnh thổ của ta, không sợ ta dỡ xương của ông sao?”  

 

Ân Chính Minh lớn giọng nói: “Kim Hải to gan, Hoàng tử điện hạ ở đây, ai cho phép ông làm càn!”  

 

Kim Hải nhìn về phía Ngô Bình bên cạnh Ân Chính Minh, ông ta cười khẩy: “Hoàng tử chó gì! Ở đây ta có mười vị Chân Tiên, người nào pháp thuật cũng cao cường, các người không sợ chết thì chúng ta đánh một trận!”  

 

“Ầm ầm!”  

 

Bỗng nhiên ánh sáng xung quanh tắt ngóm, mặt đất và bầu trời biến mất, tất cả mọi người đều xuất hiện trong tinh không vũ trụ vô biên vô hạn, áp lực vô cùng lớn khiến cho tất cả đều lạnh run, hoảng hốt lo sợ.  

 

Thậm chí ngay cả mặt Ân Chính Minh cũng biến sắc, rốt cuộc là chuyện gì vậy?  

Advertisement
';
Advertisement