Thần y trở lại - Ngô Bình (full) - Thần y thấu thị

 Giọng nói kia: “Bây giờ, cậu chưa đủ tư cách biết”.  

 

Ngô Bình rất mong chờ nên nói: “Bắt đầu thôi”.  

 

Chiến thần kia cất bước, bốn cánh tay dài ngoằng của nó đều cầm vũ khí.  

 

Đầu tiên là một thanh đao chém tới với tốc độ cực nhanh, hơn nữa hình như còn có khả năng thay đổi không gian.  

 

Advertisement

Ngô Bình lấy cổ kiếm Đoạn Không ra nghênh chiến, thanh đao của con quái vật bị hất đi, một đường kiếm chém tới, nó lập tức mất một cánh tay.  

 

Sau đó, Ngô Bình lùi thật nhanh lại rồi nói: “Thực lực khá đấy, nhờ một cánh tay mà thoát chết”.  

 

Anh bất chợt biến mất, chỉ có một đường kiếm lập loè trong không gian, chiến thần kia ngầm lên, nhanh chóng khua múa ba vũ khí còn lại.  

Advertisement

 

Cheng!  

 

Một tiếng động vang lên, thanh loan đao của nó đã bị chém gãy, cùng với đó là một cái đầu của con quái vật cũng bị Ngô Bình chém đứt lìa khỏi cổ.  

 

Chiến thần ngẩn ra, sau đó bùng nổ khí tức, chỗ cái đầu bị đứt lại mọc ra cái khác, cánh tay bị đứt cũng đã mọc lại.  

 

Ngô Bình sáng mắt lên: “Hay đấy, thế mới đáng mặt chiến thần chứ”.  

 

Cheng cheng!  

 

Sau đó, hai bên đã giao thủ cả nghìn chiêu, Ngô Bình cũng đã chiến đấu nghiêm túc hơn.  

 

“Đỡ được ba chiêu là qua vòng”, giọng nói kia vang lên.  

 

Ngô Bình mặc kệ rồi tập hợp các đường kiếm thành một, còn hai cái đầu cùng bốn cái tay của chiến thần đều lìa khỏi cơ thể, đến thân thể của nó cũng ngã uỳnh xuống đất.  

 

Ngô Bình cất cổ kiếm đi rồi nói: “Tôi mới dùng năm mươi phần trăm thực lực thôi đấy”.  

 

“Đánh bại chiến thần, nhận phần thương siêu cấp!”  

 

Một chiếc chìa kháo lơ lửng trên không, giọng nói kia vang lên: “Đây là chìa khoá mở cánh cửa thứ năm của quốc khố Đại Thương”.  

 

Ngô Bình: “Quốc khố có mấy cánh cửa?”  

 

Giọng nói kia: “Có rất nhiều, nhưng chỉ có năm cửa liên quan đến số mệnh của Đại Thương. Giờ cậu đã lấy được chìa khoá của cánh cửa thứ năm rồi”.  

 

Ngô Bình cất chìa khoá đi rồi cười nói: “Cảm ơn nhé”.  

 

Sau đó, lại có một cánh cửa xuất hiện trước mặt anh.  

 

Giọng nói kia: “Mời tham gia vòng hai”.  

 

Ngô Bình mỉm cười rồi bước qua cánh cửa.  

 

Đúng lúc này, người phụ trách đã nhận được tin, toàn thân ông ta run rẩy rồi lao ra ngoài hô lớn: “Đánh bại, đánh bại rồi”.  

 

Có người không hiểu hỏi: “Đánh bại cái gì? Cậu ta có qua vòng không?”  

Advertisement
';
Advertisement