Thần y trở lại - Ngô Bình (full) - Thần y thấu thị

Ba tiếng sau, anh dừng tu luyện. Anh đứng lên nhảy vài cái, toàn thân nhẹ như chim yến, tràn đầy sức mạnh. Anh lẩm bẩm: "Bây giờ mình có thể dễ dàng đánh bại người bình thường. Nhưng với tình hình bây giờ của mình vẫn chưa thể bái vào tiên cung Vĩnh Hằng, mình cần tu luyện một khoảng thời gian nữa".  

 

Lúc này ở tòa nhà bên cạnh bỗng vang lên một loạt âm thanh hỗn loạn, anh lẩm bẩm: "Chỗ này ồn quá, mình cần chọn một nơi khác tu luyện, tốt nhất là sâu trong rừng".  

 

Sau khi tu luyện một hồi, anh cũng đói meo, liền quyết định ra ngoài tìm đồ ăn.  

 

Advertisement

Buổi chiều trên đường lớn rất náo nhiệt, có người làm xiếc, có kẻ bày sạp, có người hát hí kịch, có người múa võ.  

 

Chàng trai xuyên qua dòng người, nhưng anh chẳng có xu nào trên người, tìm thế nào cũng chẳng có đồ ăn miễn phí.  

 

Advertisement

Lúc này anh nhìn thấy một người đàn ông trung niên cường tráng đang luyện quyền trên một mảnh đất trống. Quyền pháp của người này mạnh mẽ, vô cùng sinh động. Người đó đánh mấy bài quyền rồi lại đánh với đệ tử. Những người xem đều khen hay, vứt rất nhiều tiền cho họ.  

 

Người đàn ông chắp tay với đám người, cười nói: "Tôi đây múa võ kiếm chút cơm ăn, ai có tiền ném tiền, ai không có tiền thì cổ vũ ít nhiều".  

 

Trong đám người có một tên ăn mặc như cậu ấm cười nói: "Đánh quyền chẳng hay gì cả, các người múa vài chiêu đao kiếm cho chúng tôi xem đi".  

 

Người đàn ông cười nói: "Đao kiếm không có mắt, nhưng nếu cậu đây thích xem thì tôi sẽ tung vài chiêu cho các vị chiêm ngưỡng".  

 

Chàng trai giờ đang đói bụng, anh nói: "Ông chủ, tôi cũng biết chút kiếm thuật, chúng ta so chiêu được không?"  

 

Nói rồi anh đứng ra.  

 

Người đàn ông thấy anh không cao lắm, trông khuôn mặt lại thanh tú, toàn thân chẳng có chút sức mạnh, liền cười bảo: "Cậu trai à, cậu muốn đấu kiếm với tôi sao?"  

 

Chàng trai gật đầu: "Ừ, đâm trúng đối phương là thắng. Nếu tôi thua thì tôi đưa ông một trăm đồng. Nếu ông thua thì ông cũng phải đưa tôi một trăm".  

 

Người đàn ông sầm mặt, nói: "Dám phá đám tôi à, cậu cũng to gan đấy. Được, tôi đấu với cậu!"

Người đàn ông trung niên lấy hai thanh kiếm ở cạnh đó ra rồi ném cho cậu thiếu niên một thanh, ông ta vung thanh kiếm trong tay lên, tia sắc lạnh bắn ra.  

 

Cậu thiếu niên cầm kiếm, trong đầu lập tức xuất hiện vô vàn các chiêu thức, hơn nữa là các chiêu thức thích hợp với tu vi hiện tại của cậu. Cậu không khỏi thấy kỳ lạ, không hiểu ra làm sao, lẽ nào mình không cần ai dạy cũng học thành ư?  

 

Người đàn ông trầm giọng nói: “Tiếp chiêu!”  

 

Ông ta rướn người tới, lợi dụng ưu thế cánh tay dài rồi chém một kiếm qua.  

 

Cậu thiếu niên tiện tay phản công, nhưng cánh tay của người đàn ông đã tê dại, không thể cầm chắc kiếm, sau đó trơ mắt nhìn thanh kiếm tuột khỏi tay rơi xuống đất.  

 

Sau đó có một đường kiếm loé lên, mũi kiếm của cậu thiếu niên đã chạm khẽ vào bả vai ông ta, cậu nói: “Đa tạ!”  

Advertisement
';
Advertisement