Thần y trở lại - Ngô Bình (full) - Thần y thấu thị

Ngô Bình tò mò nhìn nó: “Tiểu Thần, sao mày lại biến thành thế này?”  

 

Cổ Thần Cơ: “Chủ nhân, tôi và người cùng lột xác, tôi đã nhận được rất nhiều thứ có lợi từ gen của người, điều này giúp tôi trở nên vô cùng lớn mạnh. Bây giờ thần cổ bình thường đã không còn là đối thủ của tôi nữa rồi”.  

 

Ngô Bình: “Năng lực của Cổ Tương là gì? Bây giờ mày đã có được năng lực của nó chưa?”  

 

Cổ Thần Cơ: “Để tôi biểu diễn cho chủ nhân xem một chút nhé”.  

 

Cổ Thần Cơ nói xong thì bỗng hóa thành một vùng ánh sáng, ánh sáng đó rung chuyển nhẹ trong không trung rồi biến thành một cô gái vô cùng xinh đẹp thân hình nóng bỏng, hơn nữa còn không mặc quần áo.  

Advertisement

 

Ngô Bình nhìn thấy cô ấy thì ngây ra, anh nhìn kỹ năm phút rồi mới nói: “Còn ra thể thống gì nữa, mau mặc quần áo vào”.  

 

Thế là cổ Thần Cơ khoác chiếc áo mỏng màu tím, những đường cong uyển chuyển thoáng ẩn thoáng hiện.  

 

Ngô Bình: “Thì ra năng lực của Cổ Tương là biến hóa”.  

Advertisement

 

Cổ Thần Cơ: “Tu vi của con Cổ Tương này đã rất cao rồi, có tới ba mươi sáu hình thái, mỗi hình thái đều có năng lực đặc biệt riêng. Nếu nó có thể hợp nhất tất cả các dạng thì sẽ có thể thăng lên thiên cổ, tiếc là nó đã bị nhốt ở chỗ này quá lâu, không có nguồn thức ăn, vì vậy không cách nào tiến hóa”.  

 

Ngô Bình: “Cổ Tương nói con thiên cổ đó đã phát hiện ra tao, hơn nữa còn muốn đối phó với tao, là thật sao?”  

 

Cổ Thần Cơ: “Không đâu chủ nhân, tôi và con thiên cổ đó đã thỏa thuận với nhau, tôi giúp nó vượt qua khó khăn, còn nó sẽ chia cho tôi một ít kim mẫu mà nó tích lũy được lâu nay. Kim mẫu này vô cùng quý giá, tôi nghĩ nhất định chủ nhân sẽ cần”.  

 

Mắt Ngô Bình sáng lên: “Bọn mày đã thỏa thuận xong rồi? Hơn nữa mày còn có thể giúp nó?”  

 

Cổ Thần Cơ cười: “Đúng vậy, chủ nhân, cổ Thần Cơ chúng tôi là bác sĩ trong giới cổ, có thể điều trị cho cổ bệnh và bị thương, vì vậy có loài rất khách sáo với tôi”.  

 

Ngô Bình: “Kim mẫu ở đâu?”  

 

Cổ Thần Cơ: “Giờ tôi sẽ đưa chủ nhân đến đó”.  

 

Ngô Bình: “Tiểu Thần, chắc không phải con cổ Luyện Kim đó cố tình lừa tao qua đâu nhỉ?”  

 

Anh vẫn chưa hiểu hoàn toàn về cổ, vì vậy vẫn còn chút lo lắng.  

 

Tiểu Thần mím môi cười rất giống với một cô gái xinh đẹp: “Yên tâm đi chủ nhân, nó sẽ không làm vậy đâu, trừ khi nó không muốn sống nữa”.  

 

Ngô Bình: “Vậy được, chúng ta qua xem thử”.  

 

Ngô Bình đi theo Tiểu Thần được một đoạn thì ra khỏi khu rừng rậm, vào trong một vùng núi. Núi ở đây có chứa nhiều loại kim loại, vì vậy rất ít có thực vật sống, xung quanh đều trống trơn. Rõ ràng môi trường đó không thích hợp cho cổ trùng tồn tại, vì vậy, địa bàn của con cổ Luyện Kim đó không chỉ có vùng núi này, khu rừng rậm mà Ngô Bình dừng chân trước đó chỉ là một trong số rất nhiều địa bàn của nó thôi.  

 

Họ đến trước một ngọn núi nhỏ được đúc từ rất nhiều loại kim loại, trên đỉnh của ngọn núi có một cái hố đường kính năm sáu mét, Tiểu Thần đáp xuống, Ngô Bình cũng đi theo.  

 

Khi xuống dưới mấy trăm mét, xung quanh bắt đầu nóng lên, bên cạnh có một miệng hang, Tiểu Thần và Ngô Bình bay vào đó. Họ lại bay thêm một trăm mười mét, vào trong một không gian rất rộng, chỗ đó có đủ thứ kim loại.  

 

Một con cổ màu bạc to bự, dài đến hơn một trăm mét nằm im trên sàn, xung quanh cơ thể nó có từ trường rất mạnh, chỉ cần đến gần nó thì bất cứ kim loại nào cũng tự tan ra thành nguyên tử, sau đó bị da nó hấp thụ.  

 

Dường như con cổ có chút bất thường, nó mở mắt ra, nhìn Tiểu Thần, sau đó truyền thần niệm qua: “Bác sĩ, xin hãy cứu chữa cho tôi, tôi rất khó chịu”.  

 

Tiểu Thần bực bội nói: “La ó gì chứ, ai bảo mày tham ăn vậy làm gì để động thiên Luyện Kim có vấn đề”.  

 

Ngô Bình rất tò mò: “Nó còn có động thiên nữa sao?”  

 

Tiểu Thần: “Cổ Luyện Kim tham ăn, một trăm năm trước nó đã ăn một viên đá sắt thiên ngoại khổng lồ, nó mất cả cả trăm năm vẫn chỉ mới tiêu hóa được một phần mười của viên đá sắt đó, nó bị đá sắt dị hóa, trở thành một cục kim loại lạnh lẽo.   

 

Ngô Bình hứng thú: “Đá sắt gì mà lợi hại thế? Đến cả cổ Luyện Kim cũng không tiêu hóa nỗi?”  

 

Tiểu Thần: “Chủ nhân, nếu muốn cứu nó thì người phải đích thân ra tay, lấy viên đá sắt đó ra”.  

Advertisement
';
Advertisement