Các cường giả của Thiên Võ xông tới, khi họ nhìn thấy thi thể của con chim đại bàng thì chợt thấy kinh hãi.
“Trời ơi! Đây là cháu của lão tổ Thiên Bằng, vậy mà Nhân Hoàng cũng giết được! Nhân Hoàng vạn tuế!”
Advertisement
Giọng nói của Ngô Bình vọng từ trên cao xuống như tiếng sấm: “Các con dân của ta, con chim đại bàng này là quà ta tặng cho các ngươi”.
Advertisement
Mọi người mừng rỡ rồi liên tục bái lạy, quốc vương của Thiên Võ lập tức cho binh sĩ đi mời đầu bếp ở khắp cả nước.
Thịt của con chim đại bàng này có rất nhiều tinh khí, ăn vào chắc chắn có lợi cho sức khoẻ, ngoài ra còn tăng khí lực, đúng là thứ đại bổ.
Sau khi Ngô Bình quay lại thì đã được quốc vương mười vào vương cung, anh ngồi xuống vị trí của quốc vương, còn quốc vương thì ngồi ở bên cạnh.
Thịt của con chim đại bàng được mang lên, tuy hơi dai nhưng được cái ngon hết nước chấm, chỉ cắn một miếng thôi đã thấy có tinh khí chảy vào cơ thể rồi.
Ngô Bình muốn biết về lai lịch của Thiên Võ nên đã có một quan ghi chép lịch sử đến giải thích cho anh.
Thì ra, trước kia Thiên Võ chỉ là một bộ lạc, song sau đó có một thiên tài xuất hiện và nhận được truyền thà của tiên điện Thiên Võ nên đã trở thành đệ tử của nơi ấy.
Người đó vất vả tu luyện ở tiên điện một thời gian, tu vi đã tăng vọt và trở thành một cao thủ. Sau khi quay về, người này đã xây dựng bộ lạc thành nước Thiên Võ như bây giờ.
Ngô Bình hỏi tiếp về lịch sử của đại lục Hồng Hoang, vị quan kia có hiểu biết sâu rộng nên trả lời rất nhiệt tình.
Đại lục Hồng Hoang rất mạnh, đại lục Côn Luân không thể so bì được. Đến lão tổ Đại Bằng còn chưa từng đi tới điểm cuối của đại lục, vì thế ai cũng cho rằng đại lục Hồng Hoang không có điểm cuối.
Sau khi biết nước Thiên Võ có liên quan đến tiên điện Thiên Võ, Ngô Bình cảm thấy bất ngờ, hơn hết thì anh thấy mình rất có duyên với nước này.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!