Cô ấy nói tiếp: “Huyền Bình, người ban nãy có lai lịch thế nào, nghe chừng cũng khá mạnh”.
Ngô Bình: “Người của tiên vực Cửu Lôi, sư phụ của hắn là Cử Lôi Phổ Hoá Thiên Tôn”.
Nữ đế kinh ngạc nói: “Thế thì anh phải cẩn thận đấy”.
Advertisement
Ngô Bình: “Không sao, tôi sẽ kết thúc chuyện này nhanh thôi”.
Anh nhìn nữ đế rồi cười nói: “Linh Hy, hình như dạo này cô lại tiến bộ thêm rồi hả!”
Advertisement
Nữ đế cười đáp: “Tôi ở tầng thứ hai cảnh giới Thiên Tiên rồi, nhưng vẫn kém xa anh”.
Cô ấy nói tiếp: “Thiên chủ Thanh Tuyết vẫn đang bê quan, hình như đột phá cảnh giới Thần Tàng gặp chuyện gì đó”.
Ngô Bình: “Hả? Thế ư? Chúng ta đi xem sao”.
Bọn họ đi tới chỗ của thiên chủ Thanh Tuyết, Đông Hoàng đang nằm ngoài cửa, thấy Ngô Bình đến, nó nhảy lên rồi mừng rỡ ra đón anh.
Ngô Bình: “Đông Hoàng, Thanh Tuyết đang bế quan à?”
Đông Hoàng gật đầu.
Lúc này, có giọng của Thanh Tuyết vọng từ trong nhà ra: “Huyền Bình, hai người vào đây”.
Hai người đi vào trong phòng thì thấy thiên chủ Thanh Tuyết đang ngồi trên giường.
Ngô Bình: “Thanh Tuyết, có tiến triển không?”
Thiên chủ Thanh Tuyết: “Tôi mở được ba điểm Nhân Tàng, một điểm Bí Tàng, giờ đang chuẩn bị mở Bí Tàng thứ hai nhưng mà khó quá nên tôi chưa biết phải làm sao”.
Ngô Bình: “Để tôi xem cho”.
Anh ngồi xuống, thần anh bay ra rồi hoá thành một người tí hon, sau đó chui vào người Thanh Tuyết từ trên đỉnh đầu.
Thần anh đi vào cơ thể xong, thiên chủ Thanh Tuyết cười nói: “Cậu định làm gì thế?”
Ngô Bình: “Tôi mở Thần Tàng giúp cô, trước tôi chưa làm được, nhưng giờ có thần anh rồi thì vô tư”.
Anh có tài y thuật hơn người, thêm khả năng nhìn xuyên thấu thì tìm Bí Tàng cho người khác không phải chuyện khó.
Ngô Bình cho thần anh vào người thiên chủ Thanh Tuyết rồi khởi động khả năng nhìn xuyên thấu, anh phát hiện có vài không gian thần bí trong cơ thể cô ấy, hơn nữa còn đều là không gian cao chiều, chính cô ấy cũng không biết điều này.