Ngô Bình cười đáp: “Cậu có bao nhiêu tiền?”
Vũ Lợi lau mồ hôi, đáp: “Cũng không nhiều, mấy trăm nghìn tiền bảo thôi”.
Ngô Bình: “Vậy chúng ta chơi một ván phân thắng thua luôn. Cược một trăm triệu tiền bảo đi, cậu lật bài trước”.
Advertisement
Vũ Lợi kinh ngạc: “Một trăm triệu? Tôi đâu có nhiều tiền như vậy?”
Ngô Bình: “Cậu không có thì anh cậu có, tôi sẽ đến chỗ anh ta đòi”.
Advertisement
Vũ Lợi tưởng thất vọng, ai dè tuyệt vọng luôn. Gã biết thừa ván này thua chắc! Cho nên tay phải run bần bật lật một cây K từ trong đống bài. Nhưng lúc lá bài chuẩn bị được lật lên thì cây K đã được Ngô Bình âm thầm đổi thành cây ba!
Ngô Bình tuỳ ý lật một cây bài, là một cây K. Đương nhiên đây cũng là do anh giờ tiểu xảo.
“Thua rồi, giao hết tiền của cậu ra, sau đó viết giấy nợ cho tôi!”
Vũ Lợi viết giấy nợ xong thì bị Ngô Bình đá cho ngã ra đất. Anh nói: “Cho cậu một ngày, bảo Vũ Thiên Đô tới tìm tôi trả tiền, nếu không tôi sẽ đánh chết cậu!”, dứt lời anh đưa Nhậm Thiên Thắng ung dung rời khỏi đó.
Ra khỏi sòng bạc, anh dùng thuật dịch chuyển nhanh chóng đưa Nhậm Thiên Thắng về bệnh viện.
Nhìn thấy vợ con, Nhậm Thiên Thắng thờ dài nói: “May mà Ngô Bình đến kịp lúc, nếu không thì cả nhà ta nguy rồi”.
Nhậm San San hỏi han tình hình rồi nói: “Bố, đáng ra ngay lần đầu hắn tới tìm bố đã phải nói với con rồi”.
Nhậm Thiên Thắng: “Bố vốn nghĩ cũng không phải chuyện gì lớn nên chưa nói. Ai ngờ hôm nay hắn lại quá đáng như vậy”.
Ngô Bình: “Bác trai, bác gái, mọi người về nhà nghỉ ngơi trước đi, để con ở lại chăm sóc San San”.
Hai phụ huynh đương nhiên không có gì phải lo lắng nên dặn dò vài câu rồi về nhà trước.
Nhậm San San: “Huyền Bình, khi nào thì em sinh vậy?”
Ngô Bình: “Khoảng hai ngày nữa. Ra đời muộn thêm chút nữa thì đứa trẻ sẽ càng khoẻ mạnh và thông minh”.
Anh đang muốn dùng thần lực của đài sen cửu phẩm để nuôi dưỡng thai nhi. Đồng thời cũng muốn để thời gian cho thai nhi hấp thụ được hết Thánh Huyết.
Thai nhi chưa ra đời cũng là sự sắp đặt của tạo hoá. Phải tới ngày kia đứa bé mới ra ngoài. Thuận theo tự nhiên là tốt nhất nên Ngô Bình cũng không vội vã muốn đứa bé ra đời.
Có điều anh cũng chẳng ngồi không mà chờ đợi, anh dùng nước khoáng thần luyện ra vài lô đan dược cho Nhậm San San uống. Đồng thời anh giúp cô điều hoà kinh lạc. Sang ngày thứ hai thì Nhậm San San đã có thể chất như một Thiên Tiên!
Ngô Bình xuống bếp làm vài món điểm tâm để Nhậm San San ăn trưa. Đến chiều, anh tiếp tục điều dưỡng cho thai nhi.
Lúc này, một thần niệm truyền tới bên tai anh: “Ngô Bình, tôi đến rồi!”