La Thiên Tướng lạnh lùng đáp: “Thân là người tu hành, phải biết cúi đầu và nhẫn nhục, chỉ cần có thể sống, thì tất cả đều sẽ có hi vọng. Được rồi đồ nhi, nếu ta không chết, hi vọng chúng ta vẫn còn có ngày gặp lại”.
La Thiên Tướng nói xong thì đã đi rất xa rồi.
Ngũ Long Thiên Quân dường như cũng đã đoán ra được điều gì, vẻ mặt rất khó coi, ông ta nói với Ngô Bình: “Còn lâu mới đến đại hội đấu kiếm, Tiểu Bình, thế giới kiếm đạo rất rộng lớn, mấy đứa tiểu bối các con hãy ra lăn lộn đi”.
Advertisement
Ngô Bình xúc động, nói: “Vâng ạ”.
Thế là anh và Hoa Nguyên Cát, Tả Kỳ Phong cùng bay khỏi vân đài, tiến về phía xa.
Advertisement
Đại hội đấu kiếm không cấm phạm vi hoạt động của người tham gia nên lúc họ rời đi không có ai ngăn cản.
Ngô Bình bay được mấy ngàn dặm thì đột nhiên đứng lại, anh nói: “Hai vị sư huynh, chúng ta chia nhau hành động đi”.
Hoa Nguyên Cát ngây ra: “Sư đệ, tại sao phải chia nhau ra?”
Ngô Bình hạ giọng nói: “Sư tôn có khả năng sẽ gặp nguy hiểm, bị Kiếm Đạo Quân nhốt, một khi ông ta nhốt sư tôn lại thì nhất định sẽ ra tay. Mọi người đi chung với em thì sẽ gặp nguy hiểm”.
Hai người họ giật mình, đồng thanh đáp: “Sao có thể?”
Ngô Bình: “Không kịp giải thích nữa rồi, em đi trước đây, hai người mau chóng rời khỏi thế giới kiếm đạo, quay về Thiên Địa kiếm tông đi”.
Anh vừa dứt lời thì liền thi triển Lôi độn, biến mất trong tích tắc.
Ngô Bình đang bay trên không trung thì bỗng có một luồng kiếm quang chém đến với tốc độ cực kỳ nhanh, phát ra ba màu kỳ lạ, chém ngay lên người anh.
“Bụp”.
Một luồng kiếm khí sáng chói xuất hiện trong đan điền của anh, chém về phía Đạo Thụ.
“Rắc rắc”.
Thân Đạo Thụ bị chém đứt, kéo theo đạo cơ của anh cũng hỏng theo.
Chỉ trong tích tắc, mấy cái đỉnh đồng loạt rung lắc, một luồng sức mạnh kỳ lạ xuất hiện, kiếm khí bỗng biến mất.
Trong một căn nhà tranh, có một tu sĩ trung niên, khuôn mặt tròn với ba chòm râu, mắt phượng, mày dài màu vàng kim, mặc trên người một bộ đồ trắng.
Bỗng dưng ông ta búng ngón tay phải, một luồng kiếm quang ba màu phóng ra, chém về Ngô Bình ở phía xa. Nhưng sau khi kiếm quang chém trúng Ngô Bình thì chẳng có phản ứng gì nữa.
Một lúc lâu sau, ông ta mới mỉm cười, nói: “La tông chủ, đệ tử này của ông được lắm, không ngờ chiêu Tam Sinh Trảm của ta lại không giết được hắn, có điều Tam Sinh Trảm có thể trảm quá khứ, hiện tại và tương lai, dù hắn không chết thì cũng tàn phế thôi”.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!