Phúc Khang không nhịn được cười: “Theo cách nói của Vương gia, tu sĩ Linh Biến há chẳng phải còn giết được Hư Tiên ư? Có thể sao?
Ngô Bình cười: “Nếu cậu đã khiêm tôn xin chỉ dạy, tất nhiên ta sẽ cho cậu mở mang tầm mắt”.
Advertisement
Dứt lời, anh đột nhiên biến thành một tia chớp, trong nháy mắt đã vút lên bầu trời thành An Lạc.
“Ầm”.
Advertisement
Đất trời rung chuyển, trong tích tắc Ngô Bình đã biến thành người khổng lồ vạn mét, quanh người toả ra thần quang, tiên khí lượn lờ, khí thế như muốn nuốt chửng núi sông, trấn áp tám phương!
Sức ép khủng khiếp đó không hề thua kém Thần Tiên!
Phúc Khang sững sờ ngồi phịch xuống đất, thốt lên: “Sao lại có thể như thế!”
Lúc này, Ngô Bình phất tay một cái, sấm sét rền vang, cả quận An Lạc liền đổ mưa.
Anh phất tay lần nữa, mưa tạnh gió ngừng, tiết trời quang đãng, cầu vồng xuất hiện trên bầu trời, đẹp vô ngần.
Ngô Bình cười nói giữa không trung: “Ta đã hiện ra chân thân, chi bằng làm chút chuyện tốt cho người dân An Lạc. Phúc Trường Linh, ở đây có công trình thuỷ lợi cần ta giúp đỡ không?”
Phúc Trường Linh vội đáp: “Vương gia! Phía Tây có một dãy núi cao hiểm trở, giao thông bất tiện, thương nhân của chúng tôi đến phía Tây làm ăn đều phải đi rất lâu”.
Ngô Bình bay đến một vùng núi. Quả nhiên ở đây đất đai cằn cỗi, vô cùng hoang vu, ngay cả thực vật cũng rất ít. Anh nhấc chân đá một cái, dãy núi lần lượt vỡ vụn, trong nháy mắt biến thành một con đường rộng vài chục dặm, dài mấy trăm dặm!
Phúc Trường Linh quá đỗi sững sờ, vội vàng nói thêm một số công trình cầu đường thuỷ lợi. Sau đó Ngô Bình giúp họ đào kênh, xây đập chứa nước, đổi đường sông, dời non lấp bể.
Đây đều là những công trình khổng lồ, nhân lực thi công nếu nhanh thì mất năm năm, lâu thì cả trăm năm mới có thể hoàn thành. Nhưng Ngô Bình chỉ mất một lúc đã làm xong những chuyện này rồi!
Một tia chớp trở lại viện, Ngô Bình đã quay về.
Phúc Khang và Phúc Dung kinh hãi đến mức cùng quỳ rạp xuống đất, run rẩy hô lên: “Chúng tôi có mắt không tròng, không biết chân nhân, mong Vương gia thứ tội!”
Ngô Bình cười nói: “Không sao, người không biết không có tội”.
Phúc Dung tỏ vẻ ngưỡng mộ nói: “Vương gia, chờ người thành tu sĩ Địa Tiên Động Thiên hoặc Đoạt Thiên rồi thì sẽ đấu ngang cơ được với Chân Tiên ạ?”
Ngô Bình: “Thật ra Chân Tiên và Địa Tiên không chia ra cảnh giới nào cao hơn, thấp hơn. Cô có thể hiểu là hai cái đi trên hai con đường khác nhau, đương nhiên tu sĩ Địa Tiên đột phá lên Chân Tiên xong thì sẽ mạnh hơn”.
Phúc Dung ngẩn ra, lần đầu tiên cô ấy nghe thấy cách giải thích này.