Trương Tiểu Bình: "Đánh mới biết được. Chị Li, bây giờ chị dẫn em đi đi".
Minh Li: "Được!"
Cô ấy nói với mọi người: "Các vị, bây giờ gia chủ của chúng tôi sẽ tới tìm Ác Bưu kia đòi công đạo, mọi người có muốn đi cùng không?"
Advertisement
"Đi chứ! Đi xem tên Ác Bưu này sẽ có kết cục thế nào!"
"Đúng thế, chúng ta cùng đi, diệt thằng chó đó!"
Mọi người rất tức giận với Ác Bưu, đồng loạt thể hiện lập trường đứng về phe Trương Tiểu Bình.
Advertisement
Đương nhiên Trương Tiểu Bình chẳng mong chờ gì ở đám người này nhưng có bọn họ đi theo cũng khí thế hơn hẳn. Ngay sau đó, anh và Minh Li đi đầu, mấy chục người theo sau, hùng hổ tới địa bàn của Ác Bưu.
Lúc này, Ác Bưu đang ngồi trong nhà mình, miệng ngậm điếu thuốc, mắt nhìn chằm chằm ra ngoài cửa. Hắn đang đợi, đợi thằng nhóc mới nổi kia tới tìm mình.
Lúc này, một tên đàn em chạy vào nói: "Anh Bưu, bên kia tới rồi".
Ác Bưu nở nụ cười tàn nhẫn: "Tao đang đợi nó, tới vừa hay!"
Lúc này, sau lưng hắn có một người đàn ông trung niên bước ra, khí tức của ông ta đáng sợ, ông ta thờ ơ nói: "Đánh chết kẻ này, tôi và cậu xem như hết nợ".
Người này là một tu sĩ mà thời gian trước Ác Bưu đã cứu, tu vi Nhân Tiên sơ kỳ, tuy vết thương vẫn chưa khỏi hẳn nhưng đối phó với một thằng nhóc mới nổi thì cũng không có gì khó.
Ác Bưu cười khì khì: "Thưa ông, ông chỉ cần đánh chết thằng kia thì sẽ không nợ gì tôi nữa".
Trong lúc nói chuyện, Trương Tiểu Bình đã dẫn người đến nơi.
Minh Li nhìn thấy Ác Bưu ngồi giữa, nói: "Ác Bưu, sao lại tới thu phí bảo kê ở địa bàn của bọn tôi, anh có tuân theo quy tắc giang hồ nữa không?"
Ác Bưu cười khà khà: "Tôi cứ thu đấy, cô làm gì được tôi? Định tuyên chiến với tôi à?"
Minh Li cười khẩy: "Ác Bưu, đừng tưởng anh có chút công phu thì ghê gớm lắm, tôi nói cho anh biết, một mình gia chủ tôi đánh mười thằng như anh cũng được!"
"Ồ?", Ác Bưu cười hờ hững: "Thế thì ra đây thử!"
Trương Tiểu Bình bước lên trước một bước nói: "Ác Bưu, tôi cho anh một cơ hội, xin lỗi và bồi thường người nhà của những người bị thương vong!"
Ác Bưu hứ mạnh một cái: "Mày buồn cười thật, bảo tao xin lỗi? Thế giới này cá lớn nuốt cá bé, kẻ yếu chỉ có thể nằm trên thớt cho người ta chèn ép, bọn nó không có tư cách sống thoải mái, hiểu chưa?"
Trương Tiểu Bình: "Tôi với anh ông nói gà bà nói vịt, thế đừng lãng phí thì giờ nữa, ra đây đấu với tôi một trận".
Hoá Kình tầng sáu, Trương Tiểu Bình có lòng tin đánh thắng người trước mặt.
Ác Bưu không động đậy, người đàn ông trung niên sau lưng hắn đi ra, thản nhiên nói: "Chàng trai trẻ, tôi nợ Ác Bưu nên bây giờ phải giết cậu. Cậu có chết cũng đừng trách tôi, phải tự trách mình đen đuổi".
Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!