Trương Tiểu Bình lang thang dọc đường rồi nhìn thấy ở một mảnh đất trống cách đó không xa có một đám người đang bốc hàng, tất cả đều là những kiện hàng lớn, cần phải bốn, năm người hợp sức mới chuyển xuống được.
Trương Tiểu Bình liếc nhìn rồi bước thật nhanh qua: “Ông chủ, còn cần người nữa không?”
Ông chủ là một người đàn ông trung niên tầm năm mươi mấy tuổi, ông ta thấy Trương Tiểu Bình là một thiếu niên lem luốc gầy gò, không giống với người có sức khỏe nên nói: “Không cần”.
Advertisement
Trương Tiểu Bình: “Ông chủ, tôi khỏe lắm, cũng biết làm việc, ông cứ xem rồi trả tiền “.
Ông chủ nghe anh nói vậy thì bất giác nhìn lại anh, sau đó chỉ vào một quả cầu đá ở cách đó không xa, nói: “Cậu nhấc được nó lên thì tôi thuê cậu”.
Advertisement
Quả cầu đá được dùng để chặn đường, nặng trăm rưỡi hai trăm ký, người thường vốn không thể nhấc nổi.
Trương Tiểu Bình nghiến răng rồi đến bên cạnh quả cầu đá, dùng tay trái đẩy nhẹ một cái thôi thì đã đẩy lệch quả cầu sang một bên, sau đó tay phải giữ chặt phần dưới quả cầu, “ha” lên một tiếng, thế là nhấc bổng quả cầu đá qua ngang đầu.
Một vài công nhân bốc vác đang đứng hóng hớt để chê cười anh nhưng lại không ngờ anh có thể dễ dàng nhấc quả cầu đá cao quá đầu.
Ông chủ hơi ngạc nhiên, đối với người thường thì Trương Tiểu Bình đã là đại lực sĩ trong mắt ông ta rồi.
Trương Tiểu Bình hỏi: “Ông chủ, vậy được chưa?”
Ông chủ: “Thả xuống đi, sau này cứ đi theo tôi”.
Trưởng Tiểu Bình vui mừng, đặt quả cầu đá xuống, bắt đầu cùng các công nhân bốc hàng. Anh có sức khỏe nên bốc hàng rất vững, một số kiện hàng lớn và nặng đều để cho anh bốc, tốc độ chuyển hàng cũng được tăng lên rõ rệt.
Sau khi chuyển hết một xe hàng, ông chủ mỉm cười, nói: “Nhóc con, làm khá lắm, cậu tên gì?”
Trương Tiểu Bình mỉm cười, nói: “Ông chủ, tôi tên Trương Tiểu Bình”.
Ông chủ: “Mỗi ngày trả cậu mười Long tệ, cậu đồng ý không?”
Mười Long tệ, theo tỷ giá ban đầu là một trăm đổi một thì tương đương một nghìn tệ, mỗi ngày lương được một nghìn thì đúng là cao thật. Có điều ở thế giới hiện tại, sức mua của Long tệ càng lúc càng kém.
Theo Trương Tiểu Bình thấy thì bây giờ sức mua của một Long tệ chỉ bằng ba bốn tệ trước đây. Cũng tức là sức mua của mười Long tệ chỉ bằng ba mươi bốn mươi tệ, tương đương mức lương tháng một nghìn tệ, vậy thì chỉ đủ để ăn no thôi.
Có điều, ăn được cơm mới là điều quan trọng, anh nói: “Ông chủ, được thôi”.
Mới buổi sáng mà công việc đã kết thúc, vì Trương Tiểu Bình biểu hiện tốt, ông chủ bắt đầu trả anh mười lăm Long tệ, chuyện này khiến những công nhân bốc vác khác vô cùng ngưỡng mộ.
Trương Tiểu Bình cầm mười Long tệ đến một quán bên vỉa hè mua năm bát cơm, một bát thịt, thế là hết mười Long tệ.
Nhưng anh không quan tâm được nhiều vậy, bụng rất đói, nhất định phải ăn. Anh ngồi xổm bên cạnh, ăn lấy ăn để, chỉ lùa vài cái là hết năm bát cơm ngay.
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!