Thần y trở lại - Ngô Bình (full) - Thần y thấu thị

 Mãn Tuyệt vội nói: “Là hiểu nhầm thôi! Chuyện ban nãy là lỗi của người chúng tôi, mong Tổng đốc lượng thứ”.  

 

Ngô Bình hỏi: “Hai mẹ con kia có thân phận gì ở đảo Kim Long?”  

 

Mãn Tuyệt đáp: “Người phụ nữ ấy là vợ của một trưởng lão trên đảo, cậu trai là con của trưởng lão”.  

 

Ngô Bình nói: “Thế à? Mời trưởng lão ấy ra đây”.  

Advertisement

 

Một người trung niên bước ra từ phía sau Mãn Tuyệt, chính là người ban nãy. Người trung niên giận dữ nhìn Ngô Bình, rõ ràng vẫn còn rất căm thù anh.  

 

Ngô Bình trầm giọng: “Ông để vợ hành hung, dạy con không nghiêm, cần phải trừng phạt!”  

 

Advertisement

Người trung niên cả giận: “Anh đã giết họ rồi, còn muốn thế nào?”  

 

Ngô Bình cười khẩy: “Con trai ông mở miệng ra là nói muốn giết hết người dân vô tội trên đảo, không có thuốc chữa. Ông là bố ruột, chắc hẳn cũng không phải hạng tốt lành gì. Bây giờ tôi cho ông hai lựa chọn, một là tôi đánh chết ông, hai là ông tự phế tu hành và từ nay ẩn cư trên đảo”.  

 

Người trung niên vừa sững sờ vừa tức giận, nhìn sang Mãn Tuyệt, đảo chủ đảo Kim Long: “Đảo chủ!”  

 

Sắc mặt Mãn Tuyệt rất tệ, liền ôm quyền: “Tổng đốc, người chết hết tội, tôi nghĩ không nhất thiết phải làm thế?”  

 

Anh nhìn chằm chằm vào Mãn Tuyệt: “Ồ, có vẻ ông bất mãn với bản Tổng đốc?”  

 

Mãn Tuyệt vội nói: “Không dám! Tôi chỉ muốn cầu xin thay trưởng lão Hoàng!”  

 

Ngô Bình bảo: “Cầu xin cũng vô ích, tôi phải phế ông ta! Ông có thể từ chối”.  

 

Dứt lời, trong mắt phải của anh xuất hiện một hình vẽ rất kỳ diệu, xung quanh đột nhiên nóng lên. Đây là sức mạnh Thiên Dương, khi nó và kiếm vực của Ngô Bình dung hợp, sẽ lập tức khiến những người có mặt ở hiện trường không thể chống cự. Họ đều cảm nhận được, chỉ cần Ngô Bình muốn là có thể giết tất cả họ trong nháy mắt!  

 

“Mạnh quá!”, Mãn Tuyệt kinh ngạc biến sắc, vội nói, “Mong Tổng đốc nguôi giận. Chúng tôi chấp nhận chịu phạt!”  

 

Ngô Bình đáp nhẹ: “Tốt”.  

 

Mãn Tuyệt nhìn sang trưởng lão Hoàng, đoạn nói: “Trưởng lão cũng thấy rồi đấy. Hoạ do vợ con gây ra, bây giờ trưởng lão phải trả giá!”  

 

Trưởng lão Hoàng vừa tức giận vừa đau khổ, nhưng biết mình không thể phản kháng, oán giận nhìn Ngô Bình chằm chằm: “Chỉ cần tôi còn sống, nhất định sẽ không tha cho anh!”  

 

“Soạt!”  

 

Ánh kiếm xuất hiện từ không trung, trong chớp mắt đã chém trưởng lão Hoàng thành thịt vụn.  

 

Những người có mặt ở đó vô cùng bàng hoàng. Đây là đòn gì vậy? Trưởng lão Hoàng có tu vi cảnh giới Bất Tử, thế mà chưa kịp phản ứng gì đã chết ngay tại chỗ!  

 

Ngô Bình thản nhiên bảo: “Kẻ mang lòng oán hận không thể giữ lại, bằng không sẽ có hậu hoạn”.  

 

Mãn Tuyệt cúi đầu: “Tổng đốc nói phải”.  

 

Ngô Bình nói: “Từ nay trở đi, đảo Kim Long là khu vực quản lý của bản Tổng đốc! Bắt đầu từ năm nay, các ông sẽ phải nộp thuế!”  

 

Mãn Tuyệt kinh ngạc: “Tổng đốc, chẳng hay mỗi năm phải nộp bao nhiêu tiền thuế?”  

 

Ngô Bình hỏi: “Thế phải xem tâm trạng của tôi. Nếu các ông ngoan ngoãn thì tôi thu ít, nếu các ông không vâng lời thì thu nhiều”.  

 

Mãn Tuyệt vội đáp: “Chúng tôi nhất định sẽ tuân theo mọi sự sắp xếp của Tổng đốc!”  

Advertisement
';
Advertisement