Thi Hoàng: “Đấy là chuyện rất dễ dàng”.
Ngô Bình lắc đầu: “Thôi được, ông pro!”
Thi Hoàng: “Pro là đang khen ta sao?”
Ngô Bình: “Ừm, là một từ để khen ngợi”.
Advertisement
Thi Hoàng biến thành một cái bóng, tông sập bức tường kiên cố được bảo vệ bởi vô số thủ đoạn của pháo đài rồi ngang nhiên xuất hiện bên trong.
Bên trong pháo đài, có hàng vạn mẫu và tài liệu quý giá, Thi Hoàng chỉ vung tay một cái, toàn bộ được cuốn hết vào tay áo ông ta.
Advertisement
“Ầm”.
Trời đất rung chuyển, cách đó không xa có ba luồng khí tức đáng sợ xuất hiện và nhanh chóng lao đến.
Ngô Bình không nói gì, quay đầu bỏ chạy một mạch ra xa mấy nghìn mét.
Lúc này, Sulia đã tiến vào một căn phòng, vì pháo đài đã bị công phá nên thủ vệ ở đây lập tức kéo đến chi viện, khung cảnh vô cùng hỗn loạn. Vì vậy cô ta có thể dễ dàng lấy được bình nước thuốc trong phòng thí nghiệm, có mấy nhân viên thí nghiệm ở đó dò hỏi nhưng đã bị cô ta đánh ngất xỉu.
Đương nhiên, ngoài bình nước thuốc ra thì còn có một số loại thuốc giá trị, toàn bộ đề bị Sulia tiện tay cầm theo luôn.
Ngô Bình đứng đợi trên núi năm phút thì Sulia đến, cô ta giao cho Ngô Bình năm bình, có lớn có nhỏ.
Tiếp đó Thi Hoàng cũng đến. Thi Hoàng không bị dính chút bụi vẩn nào trên người, vẻ mặt không cảm xúc.
Ngô Bình hỏi: “Đại ca Thi, có thu hoạch không?”
Thi Hoàng: “Đã lấy hết”.
Ngô Bình tròn mắt: “Lấy hết rồi? Sau đó có ba cao thủ chạy đến đúng không? Các người đã đánh nhau chưa?”
Thi Hoàng: “Thực lực của họ không tồi, một người bị ta đánh chết, hai kẻ khác bị đánh trọng thương”.
Ngô Bình giật mình, chỉ mới có vài phút mà đã chết một vong hai thương, thực lực của Thi Hoàng này thật sự rất đáng sợ.
Anh nói: “Lấy được đồ rồi, chúng ta đi thôi”.
Thi Hoàng: “Cậu đi trước đi, ta cảm thấy chỗ này còn có rất nhiều thứ mình cần, ta phải ở lại thêm lát nữa”.
Ngô Bình biết rõ nếu Thi Hoàng ở lại, chắc chắn sẽ khiến nước Mễ điên đảo, nhưng chuyện này liên quan gì đến anh chứ? Anh lập tức nói: “Được, Đại ca Thi, ông thích gì thì cứ lấy, không cần khách sáo với bọn họ”.
Thi Hoàng nhìn Sulia: “Bên cạnh ta còn thiếu một tỳ nữ hầu hạ, cậu để cô ta lại cho ta đi”.
Ngô Bình mỉm cười, nói: “Cũng được. Sulia, sau này cô hãy làm việc cho Thi Hoàng”.
Sulia gật đầu: “Vâng, chủ nhân”.
Thế là một mình Ngô Bình rời khỏi nước Mễ, quay về Đông Tinh.
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!