Ngô Bình: “Nhờ Tinh huynh dẫn đường cho ta, người phụ nữ của ta bị nhốt ở địa bàn của bộ lạc Thiên Phục”.
Tinh tinh nói: “Rất vui được phục vụ Nhân Hoàng”.
Sư tử nói: “Nếu Nhân Hoàng có cần gì, ta sẵn lòng đi cùng”.
Advertisement
Thật ra Sư tử và Tinh tinh vừa rồi đã đánh ra “lửa” thật, nếu không nhờ Ngô Bình xuất hiện, cuối cùng chúng sẽ bị thương, sau đó là bị các đối thủ khác chiếm lợi, thậm chí có thể mất mạng nên Sư tử và Tinh tinh rất biết ơn Ngô Bình, sẵn lòng giúp anh.
Ngô Bình nói: “Cảm ơn nhiều, hai vị là Thú Vương, có tên họ gì không?”
Advertisement
Anh đọc rất nhiều sách cổ, thú dữ mạnh thường đều có danh hiệu.
Sư tử nói: “Tiểu yêu là Linh Uy Vương”.
Tinh tinh nói: “Chúng đều gọi ta là Kim Viên Vương”.
Ngô Bình: “Kim Viên Vương, Linh Uy Vương, nhờ hai vị dẫn đường”.
Một người hai thú đi về phía bộ lạc Phục Thiên, vừa bước vào lãnh địa của bộ lạc Phục Thiên, xung quanh bỗng có mấy trăm chiến sĩ cầm cung nhảy ra, họ khoác lên mình bộ da thú, ánh mắt hung dữ, ngay cả khi đối mặt với Linh Uy Vương và Kim Viên Vương cũng không hề sợ.
Ngô Bình: “Ta đến đây tìm một người, làm phiền thông báo cho thủ lĩnh của các ngươi”.
Một người đàn ông trung niên bước ra từ trong đám người, ông ta nhìn Ngô Bình hỏi: “Cậu ở bộ lạc nào?”
Phát âm của ông ta rất kỳ lạ, không phải tiên văn mà là một thứ ngôn ngữ cổ, nhưng Ngô Bình có thể nghe hiểu.
Ngô Bình nói: “Ta đến từ Tiên Giới”.
“Tiên Giới”, người này cực kỳ ngạc nhiên, tất cả cung tên lập tức nhắm vào anh, ánh mắt ai cũng hiện lên vẻ thù hận.
Kim Viên Vương nói thầm: “Nhân Hoàng, năm đó bộ lạc Phục Thiên là một trong các thế lực chống lại Tiên Giới, cả tộc gần như bị tiêu diệt hoàn toàn, chỉ còn lại một nhánh này nên chúng rất hận Tiên Giới”.
Ngô Bình nhìn đám chiến sĩ này, họ không phải là tu sĩ tiên đạo nhưng trong người mỗi người đều có sức mạnh to lớn, không dễ đối phó.
Anh nói: “Ta không có địch ý với các người, ta chỉ muốn đến tìm người”.
“Đi khỏi đây ngay lập tức, nếu không bọn ta sẽ giết ngươi”, người đàn ông nghiêm giọng nói.
Ngô Bình “hừ” một tiếng, bỗng biến thành kiếm quang, thoáng chốc đã lao đến căn nhà bằng đá mà Đào Như Tuyết đang ở.
Đào Như Tuyết vui mừng khi nhìn thấy Ngô Bình: “Ngô Bình!”