Thần y trở lại - Ngô Bình (full) - Thần y thấu thị

Nào ngờ cô ta đáp trả: “Ở đây ít đàn ông lắm, hơn một triệu người mà có chưa đến một trăm nghìn người đàn ông”.  

 

Ngô Bình sửng sốt: “Gì cơ? Chưa đầy một trăm nghìn người đàn ông?”  

 

Advertisement

Cô ta thở dài: “Đám đàn ông gần như đều chết ở nơi khảo hạch, số người sống sót quay về cực kỳ ít ỏi. Mà những người đàn ông còn lại đều rất yếu, đến tư cách vào nơi khảo hạch còn chẳng có”.  

 

Nói đến đây, cô ta nhìn Ngô Bình chằm chằm: “Trước khi anh vào nơi khảo hạch, có thể để lại đời sau của anh trong cơ thể tôi. Như thế thì dù anh chết, tôi cũng có thể sinh một đứa con ưu tú cho anh”.  

 

Advertisement

Ngô Bình chẳng biết phải nói sao. Anh vứt cô ta xuống rồi bảo: “Một, tôi không muốn sinh con với cô. Hai, tôi cũng sẽ không chết ở nơi khảo hạch”.  

 

Người phụ nữ ấy nhìn anh cười: “Tên đàn ông nào cũng nói thế khi bước vào nơi khảo hạch, nhưng sau cùng chẳng có lấy một người sống sót trở về”.  

 

Cô ta nói tiếp: “Tôi tên Hoả Chu”.  

 

Ngô Bình bảo: “Hoả Chu, cô không đánh lại tôi, nên đừng có ý đồ gì với tôi nữa”.  

 

Hoả Chu cười bảo: “Tôi không tin anh lại không động lòng với người phụ nữ xinh đẹp như tôi”. Dứt lời, cô ta bèn múa một điệu gợi cảm trước mặt anh.  

 

Trong điệu múa ấy có rất nhiều động tác cường điệu quyến rũ người khác, cơ thể cô ta uốn lượn như rắn vậy.  

 

Ngô Bình không thể không thừa nhận cô ta múa rất đẹp! Anh quyết đoán lấy điện thoại ra rồi quay lại, về nhà mà đăng video lên mạng, chắc chắn sẽ nổi lắm!

Hoả Chu nhảy xong, thấy Ngô Bình chỉ nhìn điện thoại liền bực dọc nói: “Này, anh có phải là đàn ông hay không?”  

 

Ngô Bình cất điện thoại vào rồi bảo: “Bà chị à, đừng ồn ào nữa. Dù các cô thiếu đàn ông thì tôi cũng không tuỳ tiện theo cô được”.  

 

Rồi anh cười bảo: Có điều mọi người có thể kết bạn với nhau. Tôi tên Trương Tiểu Bình”.  

 

Hoả Chu bật cười: “Kết bạn? Cũng được đấy. Hay là hai người đến trại của chúng tôi chơi vài hôm đi?”  

 

Dù gì cũng còn ba ngày, anh phải tìm nơi tu luyện, bèn gật đầu: “Được. Làm phiền cô”.  

 

Lâm Bích Dao thầm nói: “Anh không sợ họ ăn sạch anh không chừa một mẩu xương à?”  

 

Ngô Bình đáp: “Cô nghĩ bậy gì đấy”.  

 

Hai người theo đám Hoả Chu đến trại. Trong trại toàn là nhà gỗ, xây nối liền nhau. Đúng như lời Hoả Chu, trại này rộng lớn đến vậy mà chỉ có vỏn vẹn bảy, tám trăm người đàn ông trong tổng dân số hơn mười nghìn người.   

 

Bảy, tám trăm người này phần lớn là người già bệnh tật và trẻ em, chỉ có hơn một trăm người đàn ông “dùng được”. Mà hơn một trăm người này hoặc gầy trơ xương, hoặc béo như lợn, chẳng dùng được mấy.  

 

So sánh xong, Hoả Chu lại nhìn Ngô Bình bằng ánh mắt nhiệt tình hơn. Cô ta hỏi: “Người đẹp, năm nay anh bao nhiêu tuổi rồi?”  

Advertisement
';
Advertisement