Đông Phương Vân Tiêu đau đến nỗi suýt ngất lịm đi, cuối cùng đã biết mình gặp phải cao thủ. Cậu ta vội vã cầu xin: “Thầy giáo Ngô, tôi sai rồi, tha cho tôi đi”.
Ngô Bình: “Cậu vặt trụi một nửa tóc trên đầu cô giáo Chu, vậy tôi sẽ vặt trụi tóc của cậu”.
Dứt lời, anh tóm lấy tóc cậu ta, dùng lực bứt mạnh. Lập tức, da đầu tróc ra, máu tươi chảy ra.
Advertisement
Đám học sinh bên dưới đứng nhìn như chết trân, kẻ nào kẻ nấy run rẩy, mặt trắng bệch như cá chết.
Sau khi đã bứt trụi tóc, Ngô Bình bình thản nói: “Cậu huỷ đi dung mạo của cô giáo Chu thì gương mặt này cậu cũng không cần nữa”.
Advertisement
Nói rồi, anh lại vươn tay ra, Đông Phương Vân Tiêu thét lên thảm thiết. Da mặt cậu ta đã nát bấy, thi nhau tróc ra khỏi mặt, để lộ ra máu thịt bên dưới.
Sau cùng, Ngô Bình nói: “Phế tu vi, đuổi khỏi học viện”.
Nói rồi, anh chỉ tay vào cậu ta, Đông Phương Vân Tiêu cảm giác người mình mềm nhũn ra như người đã chết, bất tỉnh nhân sự.
Mấy nhân viên của nhà trường đi vào, khiêng Đông Phương Vân Tiêu ra ngoài.
Trong phòng học im lặng như tờ, đám học sinh kia không dám thở mạnh. Thứ nhất là do Ngô Bình quá ác, phế luôn Đông Phương Vân Tiêu. Thứ hai là Ngô Bình quá mạnh, một chiêu đánh chết Tiên quân. Sức mạnh như vậy thì giết bọn họ chẳng khác nào giết kiến cỏ.
Ngô Bình ban nãy chính là rung cây doạ khỉ, uy hiếp đám học sinh này. Anh nhìn quanh lớp, lạnh lùng hỏi: “Các người còn kẻ nào dám hành hung giáo viên, khinh miệt giáo viên, gây gổ với bạn học thì tự mình đứng ra thì tôi sẽ nhẹ tay. Nếu không đứng ra thì một khi tôi đọc tới tên các người thì kết cục sẽ như Đông Phương Vân Tiêu”.
Anh vừa dứt lời, đám học sinh kia sợ vỡ mật. Một nữ sinh chừng mười bảy tuổi, run rẩy nói: “Thầy giáo Ngô, em từng mắng thầy giáo Trương. Em sai rồi, em sẽ sửa, sau này không dám nữa ạ”.
Ngô Bình lạnh lùng đáp: “Vậy còn phải xem thầy Trương có tha thứ không”.
Anh gọi một tiếng, một thầy giáo đứng tuổi đi vào lớp.
Nữ sinh kia vội vã chạy tới, quỳ xuống đất khóc nức nở: “Thầy Trương, em sai rồi, cầu xin thầy tha lỗi cho em. Hu hu…”
Thầy giáo Trương bình thản đáp: “Đừng khóc nữa, thầy tha lỗi cho em. Sau này phải biết tôn sư trọng đạo, chăm chỉ học tập”.
“Vâng, cảm ơn thầy ạ”, nữ sinh kia mừng rỡ, liên tục nói cảm ơn.
Cứ như vậy, các học sinh từng đánh, mắng thầy cô, gây gổ với bạn bè đều thi nhau nhận lỗi. Các thầy cô cũng rộng lòng bỏ qua, trừ phi lỗi đó vô cùng nghiêm trọng.
Sau cùng, Ngô Bình chỉ xử lý thêm ba học sinh, những học sinh còn lại thì nhận những hình phạt nhẹ nhàng.