Thần y trở lại - Ngô Bình (full) - Thần y thấu thị

 Long vệ gật đầu: “Thì ra là vậy”.  

 

Ngô Bình lại lượn một vòng khắp các ngọn núi, nhận ra công trình đã sắp hoàn thành, vậy việc tiếp theo cần phải làm là xanh hóa quy mô lớn.  

 

Anh về đến nhà thì thấy mẹ và bà nội đang chuẩn bị hành lý cho Ngô Mi và Mỹ Ngọc, thì ra ngày mốt đã là ngày khai giảng rồi. Ngô Mi cũng tham gia cuộc thi đại học lần này và cũng đứng nhất tỉnh.  

Advertisement

 

Vì cô ấy không muốn xa Mỹ Ngọc nên đã đăng ký thi vào khoa vật lý của đại học Hoa Thanh trước, vậy thì có thể tiếp tục học chung trường với Mỹ Ngọc.  

 

Ngày mai, hai người họ sẽ phải đến đại học Hoa Thanh để báo danh trước nên cả nhà đang bận rộn chuẩn bị hành lý và thức ăn vặt.  

Advertisement

 

Thậm chí bà nội còn nói muốn đến Thiên Kinh mua một căn nhà để tiện chăm sóc cho Mỹ Ngọc và Ngô Mi. Ngô Bình không đồng ý, anh cảm thấy con gái nên cọ xát nhiều hơn, nên để họ ở cùng ký túc với các bạn học khác.  

 

Đương nhiên lần này nhiệm vụ tiễn Mỹ Ngọc và Ngô Mi sẽ là của Ngô Bình.  

 

Trời vừa sáng, Cương Tử đã lái một chiếc xe thương nhân đến, bốn người cùng nhau đến Thiên Kinh. Vì đường xa nên phải mất đến mười mấy tiếng lái xe.  

 

Một tiếng đồng hồ trước, Ngô Mi và Mỹ Ngọc rất phấn chấn, nhưng sau đó dần dần bắt đầu buồn ngủ. Sau khi họ ngủ sau, Ngô Bình mới khẽ bảo Viêm Dương giữ chặt xe rồi bay trên không trung.  

 

Xe hơi bay thì tốc độ nhanh hơn nhiều, khi Ngô Mi thức giấc thì xe chỉ còn cách Thiên Kinh chưa đến một trăm cây số.  

 

Ngô Mi nhìn ra ngoài cửa sổ, giật mình nói: “Em ngủ lâu vậy sao? Mới đó mà đã đến Thiên Kinh rồi?”  

 

Ngô Bình: “Đúng thế, em ngủ giỏi thật đấy”.  

 

Ngô Mi thở dài: “Lớn tuổi rồi nên dễ buồn ngủ”.  

 

Mỹ Ngọc cũng đã tỉnh giấc, cô ấy dụi mắt, nói: “Sắp đến rồi sao?”  

 

Ngô Bình: “Còn một tiếng nữa”.  

 

Chính vào lúc đó, phía trước bị kẹt xe, bản đồ hiển thị có tai nạn giao thông nghiêm trọng xảy ra, xe phải nhích tới trước từng chút một.  

 

Ngô Mi nói: “Kẹt xe khiếp vậy, nhất định là tai nạn rất nghiêm trọng”.  

 

Ngô Bình liếc nhìn bản đồ, thấy cách điểm xảy ra tai nạn bảy cây số, anh nói: “Cương Tử, lái xe đến đường thoát hiểm, chúng ta đi cứu người”.  

 

Cương Tử gật đầu, quẹo xe vào đường thoát hiểm, hướng về vị trí xảy ra tai nạn.  

 

Thoát chốc đã đi hết bảy cây số, hiện trường vô cùng thảm khốc, một chiếc xe chở xăng vì tránh chiếc xe sang thắng gấp mà chuyển hướng đột ngột, lao vào làn xe đối diện, tông vào mấy chiếc xe nhỏ gây ra vụ tai nạn liên hoàn. Hiện trường có ít nhất hai mươi chiếc xe bị hư hại ở các cấp độ khác nhau, có chiếc đã bốc cháy.  

 

Nhưng đội cứu hộ vẫn chưa kịp đến, một số chủ xe ra ngoài cứu người, nhưng họ không thể nào tiến lại gần đám lửa, đồng thời cũng sợ nổ, vì vậy chỉ có thể đứng nhìn từ xa, không ngừng gọi điện thoại.  

 

Ngô Bình lập tức nhảy xuống xe, xông về chiếc xe đang bốc cháy. Có người bên cạnh hét lên: “Đừng qua đó, nguy hiểm, sắp nổ rồi”.  

Advertisement
';
Advertisement