Thần y trở lại - Ngô Bình (full) - Thần y thấu thị

 Nhưng ngoài miệng vẫn cứng, hắn lạnh lùng nói: “Không thể nào, hóa đơn là giả!”  

 

Ngô Bình lập tức báo cảnh sát: “A lô, lão Hồ à? Ha ha, là tôi, đã lâu không gặp”.  

 

Hàn huyên vài câu, anh nói: “Lão Hồ à, tôi đến nhà bạn nhưng lại bị tên xông vào đập vỡ vòng tay trị giá ba trăm năm mươi triệu. Ừ, hóa đơn có rồi, hiện trường cũng có người làm chứng. Được, tôi đợi anh”.  

Advertisement

 

Lão Hồ mà anh nói, là Cục trưởng Cục trị an thành phố Vân Đỉnh, hiện tại đã chuyển sang làm phó cục trưởng vùng mới, nhưng vẫn có thực quyền.  

 

Thấy Ngô Bình thật sự gọi điện, Hầu Vệ Đông có chút bất an, hắn nói: “Tao còn có chuyện, đi trước đây”.  

Advertisement

 

Ngô Bình thản nhiên nói: “Anh không đi được, tốt nhất là quay về đây”.  

 

Hầu Vệ Đông cười lạnh: “Ai dám cản tao!”  

 

Hắn vừa mở cửa đã thấy một long vệ đứng bên ngoài, khí thế kinh người, Hầu Vệ Đông hoảng sợ, theo bản năng lùi lại vài bước.  

 

Long vệ kia đóng cửa lại, cảnh tượng này khiến mọi người bên trong đưa mắt nhìn nhau, tình huống thế nào, quái vật to lớn kia là gì vậy?  

 

Ngô Bình cười ngồi xuống, tùy ý nói chuyện với mọi người. Hầu Vệ Đông thì mang vẻ mặt khó coi đứng một bên, ngay cả chị dâu cả và anh cả của Tô Phi cũng không dám nói gì, bầu không khí có chút kỳ lạ.  

 

Mười mấy phút sau, Hồ Hán Bân dẫn người đến, ông ta nói chuyện với Ngô Bình mấy câu, sau đó kiểm tra hiện trường, chủ yếu là vòng tay bị vỡ và hóa đơn mua hàng.  

 

Vẻ mặt ông ta nặng nề nói: “Đập vỡ đồ vật có giá trị ba trăm năm mươi triệu, đây là án nặng, mức độ vi phạm quá lớn, hình phạt tù từ ba đến bảy năm”.  

 

Hầu Vệ Đông ngây người, vội nói: “Phó cục trưởng Hồ, chúng ta từng gặp nhau rồi, tôi là Hầu Vệ Đông, bố tôi là Hầu Thông…”  

 

Hồ Hán Bân hoàn toàn không nghe gì, ông ta vung tay: “Lôi ra ngoài!”  

 

 

 

Long vệ bị đưa đi, phó cục trưởng Hồ cười nói: “Cậu Ngô, vậy tôi đi trước, có kết quả tôi sẽ báo cho anh biết”.  

 

Tất cả mọi người rời đi, người ở lại đưa mắt nhìn nhau, chị dâu cả của Tô Phi cuối cùng cũng hiểu, năng lực của người trước mặt này mạnh hơn Hầu gia nhiều, tài lực cũng vượt xa Hầu Vệ Đông. Nếu không, sao anh có thể tùy tiện tặng món đồ đáng giá mấy trăm triệu chứ?  

 

Ngô Bình cảm thấy, hiện tại phải thể hiện sự tức giận rồi, dù sao tượng đất cũng có chút tính cách mà, anh lạnh nhạt nói: “Không ngờ lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, tôi cảm thấy mình phải bình tĩnh lại, suy nghĩ cẩn thận đã”.  

 

Sau đó anh nói với mẹ Tô: “Dì à, cháu đi trước”. Nói xong thì quay người rời đi.  

 

Người nhà họ Tô gấp gáp, muốn giữ lại nhưng lại không dám nói gì, Tô Phi vội đuổi theo, đi xuống lầu, cô ấy sẵng giọng: “Cậu đúng là biết diễn đấy”.  

 

Ngô Bình cười nói: “Dọa bọn họ chút”.  

 

Vẻ mặt Tô Phi kỳ lạ: “Không ngờ cậu lại dám tặng vòng tay hơn ba trăm triệu, cả đời này mình cũng không trả nổi”.  

 

Ngô Bình cười: “Đời này trả không được, thì đời sau trả thôi”.  

Advertisement
';
Advertisement